Chương 188

16 4 0
                                    

Lạp Lệ Sa đợi một lúc vẫn không thấy tiếng trả lời, cô nhíu mày: "Phác lão sư?"

"Phác Thái Anh?"

"Chị còn đó không?"

Phác Thái Anh nghe tiếng gọi ngày càng gấp gáp của cô, lau nước mắt, ngắn gọn đáp lại một tiếng: "Chị đây."

Cái con người này nói mấy lời tình tứ không thể ra tín hiệu trước hay sao? Điều khiến cô đỡ không nổi chính là người bên kia điện thoại căn bản không cho rằng bản thân mình đang nói lời tình tứ, chỉ đơn giản là nói lên cảm xúc của bản thân, với giọng điệu hết sức bình thường. Trong đêm khuya thanh vắng, Phác Thái Anh nghĩ trên đời này thật sự chẳng còn ai có thể yêu cô như Lạp Lệ Sa, cũng sẽ chẳng có ai có thể khiến cô sẵn sàng bỏ qua mọi rào cản mà mở lòng để yêu.

Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, đều cảm thấy bản thân được thần may mắn đặc biệt ưu ái. Nhưng con người khi ở trong thời điểm hạnh phúc lại dễ sinh ra sợ hãi, sợ rằng sẽ có một ngày, vì chuyện gì đó mà hạnh phúc ấy hóa thành mây khói, tan biến vào hư không.

Vì yêu mà sinh phiền muộn, vì yêu mà sinh sợ hãi.

"Vậy chị..."

Phác Thái Anh đưa điện thoại ra xa một chút, cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể: "Vừa rồi chị đang rót nước.", nói xong cô còn cầm ấm nước lên, rót cho mình một ly.

Tiếng nước chảy vào ly cũng có thể nghe qua điện thoại, Lạp Lệ Sa trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Nói em nghe, trước khi rót nước, chị có nghe thấy em nói gì không?"

"Chị không nghe thấy, em nói gì thế? Chị chỉ nghe thấy tiếng đàn em chơi thôi, sau đó có nói thêm gì à?" Phác Thái Anh cố ý nói. Dù đã nghe thấy rõ nhưng cô không ngại nghe thêm một lần nữa.

"Em nói em định viết một bài hát dành cho chị, tên là《Thanh xuân bắt đầu từ lúc em yêu chị》"

"Ừm."

"Chị vừa nãy có nghe thấy mà?"

"Không hề nha."

"Sao em lại cảm thấy lời này không đáng tin nhỉ."

Phác Thái Anh tựa eo lên trên bàn, khóe mắt đều ánh lên niềm vui: "Hông tin thì thôi."

"Có gì đấy sai sai, hình như lúc em nói tên bài hát, chị có hỏi gì đó đúng không?"

Phác Thái Anh đang đùa nghịch, hiển nhiên muốn chơi đến cùng: "Có đâu, chị nói không có là không có mà, em nghe nhầm rồi."

"Được rồi, được rồi. Là em nghe nhầm." Lạp Lệ Sa giơ tay đầu hàng, cười nói: "Do tai em nghễnh ngãng. Bạn gái yêu quý của em, chị hài lòng chưa?"

"Tạm được."

"Cũng là được rồi."

Hai người nói đùa thêm vài câu nữa, Lạp Lệ Sa nói: "Phác lão sư, chị ngủ sớm chút đi, đêm nay em còn phải luyện đàn."

"Luyện tới khi nào?"

"Chắc cỡ hai, ba giờ sáng." Lạp Lệ Sa nói, đây là ước chừng lạc quan, dù sao mấy năm nay cô cũng bận nên tay hơi cứng. Muốn giở trò gạt người thì chỉ cần lướt tay qua là được, mấy người không hiểu chuyện có lẽ chỉ thấy "Bất minh giáo lệ" bốn chữ để hình dung. Nhưng đối với một người chuyên về lĩnh vực âm nhạc thì chắc chắn không được, ít nhất cô cũng muốn luyện đến khi bản thân cảm thấy vừa ý.

[BHTT] {Lichaeng ver} ẢNH HẬU THÀNH ĐÔI _ Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ