Chương 124

28 4 0
                                    

Gió ở phương Bắc rét run, nhóm người vây quanh hình tròn bên ngoài lều trại, thậm chí đang dần dần có nhiều người hơn.

Tuy gió lớn, nhưng bên ngoài ồn ào như vậy, người bên trong vẫn nghe thấy, người ra xem đầu tiên là một nhân viên công tác, nhìn thấy liền lập tức hướng về phía trong vẫy vẫy tay, còn kêu mọi người ra xem với giọng đầy hưng phấn, đủ để thấy đoàn phim của Tần Hàn Lâm không đứng đắn cỡ nào.

Phác Thái Anh gần như là người cuối cùng đi ra, cô còn chưa kịp đọc tin nhắn trong điện thoại, nếu như Lạp Lệ Sa ngã trễ một chút, Phác Thái Anh đọc xong tin nhắn, cho dù cô không ngã vào lòng của Phác Thái Anh thì cô vẫn được Phác Thái Anh che chở ở phía sau.

Hiện tại tình hình như thế này, trăm lần cũng không dám nghĩ tới.

Tần Hàn Lâm ở trước mặt mọi người, giơ điện thoại lên, "tách tách" vài tiếng, lưu lại những khoảnh khắc đen tối của Lạp Lệ Sa trong đoàn phim 《 phá tuyết 》. Chỉ có mình ông là dám làm vậy, còn những người khác thì không dám lấy di động ra chụp.

Lạp Lệ Sa ngã một tư thế thật sự là khó coi, đứng dậy đều tốn sức lực không ít, lúc này có một cánh tay nắm lấy tay cô, còn dùng sức kéo cô đứng dậy: "Em vì muốn mọi người giải trí nên phải hy sinh như này à, chị rất cảm động."

Tần Hàn Lâm che giấu đi khoảnh khắc đen tối của ai kia xong, cười nói: "Tôi thay mặt đoàn phim hoan nghênh em trở lại nha."

Lạp Lệ Sa: "....Cảm ơn đạo diễn Tần."

Nếu trên mặt ông không có tươi cười khi nhìn thấy người khác gặp họa như vậy, Lạp Lệ Sa vẫn nguyện ý nói chuyện vui đùa cùng ông.

Cả đoàn người đi vào lều trại, Lạp Lệ Sa lúc này mới thấy rõ bố trí ở bên trong, lều này so với lều ban nãy to hơn, có bàn cát, có trường án, trên bàn còn chồng chất chiến báo từ chiến trường, cô lập tức hiểu được là đang quay cảnh nào.

Kinh Tú thoát khỏi trại quân địch, tập hợp lực lượng ở phía Nam, đối đầu với Cô Tang.

Cảnh này còn chưa có quay xong, Lạp Lệ Sa và Phương Hồi được sắp xếp chỗ ngồi cùng với Tiểu Tây, xem mọi người diễn.

Lạp Lệ Sa vừa rồi không chú ý, trên bàn, phía trên trường án dài của Phác Thái Anh còn có chiếc khăn trắng, dài hai thước, rộng khoảng hai ngón tay, theo phân cảnh trước mắt, Phác Thái Anh hẳn là phải đeo khăn trắng kia để che mắt.

Là vở kịch lúc cô ấy bị thương!

Bình thường Phác Thái Anh trước màn ảnh cũng đẹp, nhưng đều không thể so được với giây phút hiện tại. Bình thường mắt của Phác Thái Anh thâm thúy như một giếng sâu không đáy vậy, bây giờ lại che mắt, cô mới biết được thế nào là vẻ đẹp xương cốt từ làn thu thủy kia, cô ấy một thân như ngọc, khí thế ngạo nghễ, luôn khiến cho mọi người không thể nhìn thấu được biểu tình gì, mọi chuyện dường như dần dần đang diễn giải sự biến chuyển này của Kinh Tú, từ một hoàng tử ngây thơ biến thành một vương đế vì chiến loạn.

Tay của Lạp Lệ Sa vòng qua sau lưng mình, nắm lấy cánh tay của Phương Hồi. Phương Hồi kỳ quái nhìn cô, bỗng nhiên cánh tay truyền đến một trận đau đớn: "....."

[BHTT] {Lichaeng ver} ẢNH HẬU THÀNH ĐÔI _ Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ