Chương 20 - Sân khấu

13.6K 711 51
                                    

<Tiếu Ngạo Giang Hồ> Bộ phim này Dương Quỳnh từng xem qua. Bất quá đó là chuyện trước đây. Rất nhiều chi tiết và sự việc đều đã quên, lần này xem lại nhìn ra một số đồ vật mới. Cô ở trong cung từng trải qua, ngươi lừa gạt ta, đao quang kiếm ảnh, bị thương, cố gắng vượt qua, từng giết người cũng từng cứu người, mặc dù vẫn là người của lúc đầu, nhưng trong lòng người đã sớm không giống nhau. Bây giờ lại nhìn chốn giang hồ này, đúng là người trong giang hồ, trong lòng thầm khen phim này đúng là rất hay.

Thẩm Thu Hoa hết sức chăm chú xem, nhất là cảnh Khúc Dương và Lưu Chính Phong đang đàn tấu khúc <Thương Hải Nhất Thanh Tiếu> lúc này, ánh mắt nàng cũng không nhấp nháy.

"Thì ra chính là thiếu phần giang hồ hào hùng này." Sau khi xem hết phim, Thẩm Thu Hoa thở một cái nói.

"Em đàn ra được sao?" Dương Quỳnh cảm thấy có chút khó khăn cho nàng. Dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, lấy ở đâu giang hồ hào hùng đây.

"Ngày mai thử một chút xem sao." Trong tay không có đàn, nói cái gì đều vô dụng.

Sáng hôm sau Thẩm Thu Hoa thừa dịp không có lớp đi lên lầu đánh đàn. Ngón tay đặt ở trên dây đàn, trong đầu hiện ra hình ảnh trong phim, một lần rồi một lần. Ngón tay giống như ý thức của nàng, một khúc tấu lên, đã hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu, mặc sức biến hóa.

Dương Quỳnh dựa vào cái bàn, nghe xong lại cười nói: "Chị thực sự phục em. Em làm sao đánh đến thích thú như vậy chứ?"

"Đúng là giang hồ em không hiểu. Nhưng mà đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt, những tháng ngày em vô cùng quen thuộc. Giang sơn cười, mưa bụi xa, hồng trần thế tục sóng lớn bao nhiêu? Giang hồ giống như hậu cung, tranh đấu không ngừng. Cho dù em có hết lòng lo lắng như vậy, có một ngày cũng sẽ thất bại. Cho nên..." Nàng ngẩng đầu nhìn lên Dương Quỳnh: "Cám ơn chị đã xuất hiện, khiến cho em có cơ hội thoát khỏi hậu cung, đi tới nơi này. Kiếp trước, đúng là sóng to gió lớn." Nói xong, ngón tay của nàng bắt đầu động, lại đem ca khúc đàn tấu lần nữa, so với lúc nảy tùy tiện thích thú bây giờ cảm xúc còn nhiều hơn.

"Đúng là nhân tài!" Cái này là nhận thức, Dương Quỳnh không biết nói gì để hình dung.

Ngày hôm nay sau khi tan học, Thẩm Thu Hoa cùng cô Bạch luyện tập hoàn toàn lại không giống nhau. Khí thế của hai người chênh lệch rất rõ ràng. Cô Bạch buồn bực nói: "Tiểu Thẩm sao em thay đổi nhanh vậy?"

"Hôm qua có xem phim một chút, liền có cảm xúc mới." Thẩm Thu Hoa mỉm cười. Nàng không cho rằng hôm nay hai người vẫn cần thiết tập luyện.

"Ai? Xem phim hữu dụng như vậy sao? Vậy tôi đi về nhà xem một chút, chúng ta ngày mai rồi luyện tiếp." Rõ ràng cô Bạch cũng là người trong nghề. Liền biết vấn đề xảy ra trên người mình, chỉ nên về nhà nỗ lực.

"Chị ta cứ đi như vậy sao?" Dương Quỳnh thấy bóng lưng cô Bạch rời đi, quay đầu hỏi.

"Nếu không thì còn thế nào? Chị Bạch là người trong nghề nên mới hiểu, nếu như là chị, đoán chừng tuyệt đối không nghĩ đến mình xảy ra vấn đề trở về tập luyện." Thẩm Thu Hoa vuốt vuốt ngón tay của mình, dây đàn quá cứng, đầu ngón tay có chút sưng đỏ.

[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Hiện Đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ