Chương 39 - Bản lĩnh

10K 651 36
                                    

"Tôi biết. Nhưng tôi không còn cách nào hết. Ở trong quân ngủ nhiều năm, phục vụ cho đất nước, khi đợi được lúc về nhà tận hiếu thì lại phát hiện bản thân không thể làm được. Tôi không thể làm được cái gì khác, chỉ có kiếm tiền bằng cách này. Chỉ cần có thể chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi làm gì cũng được." Nói xong câu này, Chu Huyền cúi đầu. Dương Quỳnh biết anh ta không phải không để ý, mà chỉ là không còn cách nào khác.

"Anh không tìm hiểu về nơi đây sao? Có thể bọn họ là người làm chính trị." Nhìn thấy Chu Huyền, Dương Quỳnh dường như thấy được anh hùng.

Chu Huyền gật đầu, "Đổi lại, tôi cũng có được một ít tiền, nhưng không giải quyết được thứ gì." Anh ta ngẩng đầu, "Dương Quỳnh, tôi biết hoàn cảnh gia đình cô, nên cô sẽ không hiểu được sự đau khổ của tôi. Nếu một ngày nào trong lòng cô có ai đó, thì sẽ biết nguyên nhân tại sao tôi làm như thế. Tôi biết như vậy là sai, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi không thể nhìn mẹ bệnh đến chết." Chu Huyền nghẹn ngào.

Dương Quỳnh lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông khóc. Mặc dù ngày xưa anh ta bị dao chém ngang bụng, ruột cũng lòi ra ngoài, nhưng anh ta không nhíu mày một cái. Như vậy mới chính là nam tử hán, vì tiền mà từ bỏ nguyên tắc của mình. Lời thề lúc nhập ngũ bây giờ thì sao? Quang vinh khi đứng dưới quốc kì giờ đâu? Tất cả cũng không bằng tiền tài và hiện thực. Là chúng ta thay đổi, hay xã hội này thay đổi?

"Cánh tay của anh có cử động được không?"

Chu Huyền hoạt động một chút, gật đầu.

"Anh đi đi. Đừng có làm chuyện như vậy nữa. Bọn họ có thể mời tôi đến, cũng có thể mời người khác đến. Anh vĩnh viễn không thể thắng." Dương Quỳnh đứng dậy, suy nghĩ hỏi: "Cho tôi số điện thoại của anh?

Chu Huyền đứng lên, đọc một dãy số điện thoại. "Tôi khuyên cô cũng đi nhanh lên, trong này nước rất sâu, tốt nhất cô đừng nhảy vào. Coi như lần này tôi nợ cô. Có cơ hội tôi nhất định trả cho cô."

"Anh nói xong rồi, thì đi đi. Chuyện này thì có gì tốt? Tôi cũng không muốn anh nợ ân tình này của tôi. Chúng ta được khỏe mạnh, bình an là được rồi."

"Mấy năm không gặp, tính tình cô bình thản rất nhiều." Lần này, Chu Huyền đối với cô đã thay đổi cách nhìn.

"Mọi người đều sẽ thay đổi. Chỉ cần không thay đổi thành người xấu là được." Lời này của Dương Quỳnh là có ý riêng.

Chu Huyền đương nhiên nghe hiểu, nhưng cũng không giải thích nữa. "Cô thả tôi, làm sao ăn nói với Tôn Hướng Hoành."

"Cái đó cũng không khó, nói sự việc đã giải quyết xong, rất đơn giản."

"Vậy được, cô không gặp phiền phức là được. Tôi đi đây." Chu Huyền không có nói lời "cám ơn" khách sáo. Bọn họ là đồng đội, những lời này không cần nói ra. Tất cả đều để ở trong lòng.

Tôn Hướng Hoành rốt cuộc chờ được điện thoại của Dương Quỳnh. Lúc ông ta quay lại biệt thự, Dương Quỳnh đang ăn lát cá sống.

"Tôi thấy trong tủ lạnh có thật nhiều, nên lấy ra ăn, ông không ngại chứ?" Dương Quỳnh miệng thì nói cũng không giảm tốc độ ăn chậm lại.

[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Hiện Đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ