Chương 42 - Ca hát

11K 695 44
                                    

Thẩm Thu Hoa cầm cây đũa gõ vào cái chén, phát ra thanh âm thanh thúy.

"Đêm qua dế mùa thu không kêu, mơ về chốn kinh thành ngàn dặm xa. Đã canh ba, một mình, người lặng lẽ nhìn ánh trăng bên ngoài. Tóc đã trắng vì công danh, đồ cũ cũng đã mòn, đường về xa xôi. Muốn đem tâm sự vào những cung đàn. Tri âm ở đâu, khúc nhạc này ai sẽ nguyện ý nghe." Đôi môi khẽ mở, giọng hát uyển chuyển, phối hợp với tiếng gõ nhịp lanh lảnh. Đơn giản, rất tự nhiên, truyền khắp cung điện.

Văn phong của Thẩm Thu Hoa không giống những cô gái khác, nàng bị ảnh hưởng từ người trong gia tộc, từ ngữ rất phóng khoáng. Bát hát <Tiểu Trọng Sơn> của Nhạc Phi nàng đã thuộc từ nhỏ. Lúc đó cha nói, Nhạc Phi hiểu được luyện binh, nhưng không hiểu lòng của Đế Vương. Vì thế, bi kịch của ông ta chính là, gặp hoàng đế nào cũng giống nhau. Trải qua nhiều năm tùy cơ ứng biến, nàng cũng hiểu thế nào là lòng của đế vương. Bởi vậy, khi nàng hát bài này, ta sẽ cảm nhận được sự đau thương.

Hát xong ca khúc, tất cả mọi người yên lặng như tờ. Đột nhiên, có người đứng lên vỗ tay. Thẩm Thu Hoa quay đầu, là Lữ Thiệu Kiệt. Anh ta không khỏi nghi ngờ đi đến bên cạnh nàng. "Rất hay."

Thẩm Thu Hoa cười, "Chỉ là chuyện nhỏ, cám ơn khen ngợi."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, và âm thanh ồn ào. Cao Du chạy đến ôm Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, cậu quá lợi hại! Học được cái này hồi nào? Ngay cả mình cũng không biết. Không được, cậu còn biết cái gì nữa, làm hết luôn đi."

Nghe thấy Cao Du hỏi, Thẩm Thu Hoa lắc đầu, "Không có, cái này học chơi thôi, vì nhìn nó không lịch sự."

"Cái gì mà không lịch sự chứ! Mình thấy Thu Hoa rất lợi hại đó" Cao Du nói xong, hôn lên má Thẩm Thu Hoa một cái.

Thẩm Thu Hoa không có phòng bị. Có lẽ Cao Du cho rằng chỉ là thân mật giữa bạn thân, nhưng nàng thì không phải. Nàng sợ hãi lùi về sau hai bước, ở sau lưng là cái bàn. Liền đụng phải cái bàn, lão đảo muốn té xuống.

"Cẩn thận!" Lữ Thiệu Kiệt một tay kéo nàng qua bảo vệ.

Trong khoảnh khắc các động tác đều liên tiếp. Đến khi Thẩm Thu Hoa đứng vững. Lữ Thiệu Kiệt mới buông tay. Lúc này mọi người mới phản ứng, Lập tức huýt sáo, âm thanh ồn ào, tận bên ngoài cửa cũng có thể nghe thấy.

"Ah, cũng tại mình không tốt, Thu Hoa cậu không sao chứ." Cao Du đi tới xem, kiểm tra từ trên xuống dưới.

"Không sao." Thẩm Thu Hoa không hổ là tiểu thư khuê các, chỉ bối rối trong nháy mắt, lúc này đã lấy lại cảm xúc, nhìn Lữ Thiệu Kiệt nói cám ơn, mọi người ồn ào cũng không tức giận, kéo Cao Du về lại chỗ ngồi.

Liễu Kim cười khẽ, "Đã sớm muốn làm chuyện này chứ gì? Vì ngày hôm nay có thể bổng nhiên nổi tiếng."

Thẩm Thu Hoa căn bản không có ngẩng đầu nhìn Liễu Kim, chỉ tiếp tục cùng Cao Du trao đổi kỹ xảo gõ chén.

"Công chúa, sắp xong rồi." Giọng nói này hình như là của con heo đáng ghét, thật là... lúc nào cũng bắt người ta đoán. Nhìn ra mọi người đang chơi vui vẻ, Thẩm Thu Hoa và Lữ Thiệu Kiệt không quan tâm. Liễu Kim khiêu kích lần nữa, nhưng xem ra chơi không vui. Dù sao cũng là bạn học hợp lớp, cậu ta không muốn mọi người cãi vả không vui.

[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Hiện Đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ