Chương 117 - Mời khách

7.7K 564 56
                                    

Chiều thứ sáu, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đặt tiệc ở nhà hàng. Mở thực đơn ra, kêu từng món ăn lên. Chuyện như vậy Thẩm Thu Hoa cũng không xa lạ gì. Thân là con gái của Thẩm gia, tương lai nhất định gả đi và còn làm mẹ, cho nên những bữa tiệc như thế này chắc chắn phải học.

Sau khi chọn thực đơn xong, hai người cũng không đi về nhà. Cảm thấy thời gian cũng sắp tới rồi, không cần phải đi tới đi lui cho mệt.

"Một lát nữa chị nhìn thấy dì Ba và Liễu Mạn Chi, chị đừng vội thét lên rồi xong đi tới, coi chừng dọa hai người đó sợ." Nhìn thấy Dương Quỳnh đang hưng phấn đi tới đi lui, Thẩm Thu Hoa cần phải mở miệng nhắc nhở.

"Em yên tâm, chị chỉ nhìn mà không nói lời nào." Hiếm thấy Thu Hoa chịu ra tay, cô đương nhiên phải ráng quý trọng.

Năm giờ bốn mươi, người tới đầu tiên là ba mẹ Thẩm. Cả nhà ngồi nói chuyện trong nhà, bầu không khí hết sức hài hòa. Đến sáu giờ, thì dì Ba cũng tới. Bình thường, Liễu Mạn Chi ở trong thành phố kinh doanh cửa tiệm trang điểm, cho nên bà ấy chỉ qua đây một mình. Mọi người chào hỏi với nhau, dì Ba ngồi kế bên mẹ Thẩm để nói chuyện phiếm. Đối với chủ đề của phụ nữ, bọn họ ngày thường ít tham gia vào.

Dì Ba nhìn thấy Thẩm Thu Hoa gió xuân ấm áp khuôn mặt tươi cười nhếch miệng, "Thu Hoa, không phải dì Ba nói con, làm người ai cũng cần tiền, nhưng cũng không thể vì tiền cái gì cũng làm? Con đó, nhìn thấy con sống rất giàu có, nhưng mà là con gái sau này cũng già đi, qua thêm mấy năm nữa, con có thể làm cái gì."

Cái gọi là, "Miệng chó không thể khạc ra ngà voi." Lời này nói ra từ trong miệng của dì Ba, Thẩm Thu Hoa cũng không bất ngờ mấy.

"Cám ơn dì Ba nhắc nhở." Nàng không có phản bác làm gì. Hôm nay một màn này là vở kịch, cũng không phải vừa xuất hiện thì đã diễn.

Dì Ba thấy Thẩm Thu Hoa không trả lời, cho rằng nàng chột dạ, tâm trạng càng đắc ý, lôi kéo mẹ Thẩm bắt đầu nói chuyện của Thẩm Thu Hoa.

Dương Quỳnh ngồi ở đó ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt của dì Ba, trong lòng cười lạnh, một lát bà sẽ biết mình chết như thế nào.

Hơn sáu giờ, Hồng Thăng dẫn Chu Nguyệt Hà đến đây, đi vào nói lời xin lỗi, nói Chu Nguyệt Hà nhất thời có một bệnh nhân nên ở lại, mới qua đây trể một chút. Mọi người đương nhiên cũng không ngại, nói hai người cứ ngồi xuống đi.

Một đám bà con đang nói chuyện với nhau, đàn ông ngồi trong góc, nói chuyện không lớn tiếng, nhưng xem ra tám rất sung. Các phụ nữ bên này, có chút kì lạ. Dì ba nói chuyện với mẹ Thẩm và Thẩm Thu Hoa, vẫn chưa có điểm dừng. Mấy lần mẹ Thẩm muốn nổi điên thì đều được Thẩm Thu Hoa an ủi. Khóe mắt và đôi mày đầy ý cười, khiến trong lòng cảm thấy ấm áp. Thế nhưng, Dương Quỳnh có vẻ sắp nổi điên rồi.

Thời gian ở cổ đại được một năm, Dương Quỳnh cũng đã được chứng kiến Thẩm Thu Hoa cười như thế nào mà đưa đối thủ vào chỗ chết.

Chu Nguyệt Hà là người rất hiền, nghe thấy dì Ba nói càng ngày càng không kiêng dè, cũng nhíu mày. Nhưng cô chỉ là hậu bối, không tiện nói gì, chỉ dùng mắt nhìn Thẩm Thu Hoa.

[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Hiện Đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ