("Thần Côn" nghĩa là lừa thần bán thánh, lừa gạt."
"Làm sao em biết được cô ta bị phá thân?" Kiểm tra điện thoại của Trần Tư Kỳ, thì đợi đến ngày mai. Bây giờ hai người cũng đang rảnh, nên ngồi ngồi tán dóc.
"Lão ma ma trong cung có dạy qua, nữ nhân còn xử nữ. Nhìn dáng vẻ bước đi thì có thể nhận ra được." Nàng cười nói: "Chị không chú ý dáng vẻ bước đi của cô ta với lúc trước, không giống nhau sao?"
"Này, này!" Dương Quỳnh đỏ mặt. "Đang tốt đẹp như vậy sao nói lên đầu chị rồi?"
Thẩm Thu Hoa hiếm thấy Dương Quỳnh mắc cở, nghiêng đầu nhìn rất lâu, trong sự hiếu kỳ còn lộ ra vẻ mặt ngốc rất dễ thương. Dương Quỳnh nhìn mà máu lang sôi trào, trong lòng như có một con sói đói bụng, đang điên cuồng kêu <gào gào gào>.
"Em cảm thấy Khâu Dương đã chết thật rồi sao?" Dương Quỳnh ngồi thẳng người, đem nội tâm đói khát dẹp sang một bên, cố gắng để bản thân làm chuyện đứng đắn.
"Nếu đây là lời nói dối, thì rất dễ dàng bị lộ. Chúng ta chỉ cần điều tra ghi chép tử vong, là biết thật hay giả. Muốn người khác tin một lời nói dối, thì trong mười câu, có chín câu là thật, người khác mới tin được một lời nói dối duy nhất." Kiếp trước ở trong cung, nàng vẫn hay làm vậy. Có lúc thậm chí, trong chín câu đó có nửa thật nửa giả.
Dương Quỳnh gật đầu, đạo lý này cô cũng hiểu được. "Chị cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Có nhiều chỗ nói không đúng."
"Chị nói xem." Dương Quỳnh phân tích tình huống, nàng đúng là gặp một ít, nhưng vẫn muốn xem. Dù sao cô dùng tay chân nhiều hơn dùng não.
"Là như vậy, đầu tiên Trần Tư kỳ cùng bạn bè tại sao lại tách ra? Tại sao cuối cùng chỉ còn lại hai người, cô ấy và Khâu Dương? Điểm này vốn đã không rõ ràng, còn có cô ấy lại được bạn bè cứu trong hiểm cảnh. Dựa vào cách nghĩ của người thường, nhất định phải hỏi thăm về Khâu Dương trước, đây là chuyện cơ bản nhất. Nhưng khi vị đại tiểu thư này về nhà, không biết chuyện gì xảy ra thì mới tìm tới Khâu Dương. Cô ấy cũng không thèm để ý, một Khâu Dương sống sờ sờ lại biến mất không lý do. Mãi đến khi nhớ lại mới chịu hỏi." Không thể không nói, Dương Quỳnh phân tích rất chăm chú, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh lúc mở miệng nói có chút si mê. Quả nhiên, lúc nghiêm túc nhìn rất giỏi.
"Còn nhìn nữa chị sẽ ăn em giờ." Dương Quỳnh đưa ra sự nghi ngờ của mình, cả buổi không nghe thấy âm thanh, thì thấy Thẩm Thu Hoa đang nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Thu Hoa hoàn hồn lại, "Chị nói nghi vấn đó em cũng nghỉ đến. Em cảm thấy rốt cuộc còn lại hai người bọn họ, rõ ràng là có người cố tình. Có lẽ là bạn của bọn họ, có lẽ là Khâu Dương, còn có thể là... Chính là cô ta."
Dương Quỳnh hít một hơi lạnh, "Em nói là... Có khả năng Trần Tư Kỳ và Khâu Dương cùng gây ra chuyện này?"
"Ai mà biết được? Chẳng qua em cảm thấy có khả năng thôi." Thẩm Thu Hoa ngồi có chút mệt mỏi, cơ thể ngửa ra, trực tiếp nằm lên trên đùi của Dương Quỳnh, tìm tư thế thoải mái nhất: "Chị nói tiếp đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Hiện Đại)
RomanceTên truyện: Mạc Đạo Vô Tâm Tác giả: Liễm Chu QT: Dựa trên bảng QT được up trên Wattpad của Herbarring. Couple: Dương Quỳnh & Thẩm Thu Hoa (Từ cổ Đại xuyên đến hiện Đại) Editor: HÀN XÍCH NGUYỆT (HXN) Beta - Update chương: Wing...