#74: Những mẩu truyện ngắn siêu cute

648 54 27
                                    

1.

United Kingdom không phải người có thể trực tiếp đến trước mặt chồng người và đòi hỏi được cảm thấy tình cảm của anh, chỉ đơn giản là người ngại thôi và France chưa bao giờ phàn nàn về việc đó. Có rất nhiều con người với rất nhiều tính cách khi yêu. 

Vậy nên khi United Kingdom cảm thấy cần France, người sẽ nhẹ nhàng tiến tới từ phía sau của France, đưa tay lên, chạm vào lưng anh. Nó nhẹ tới nỗi sau một thời gian xác định được đó là ngôn ngữ của United Kingdom, France không giật mình nữa. 

(Chứ mấy đứa ất ơ ở đâu chạm vào France như vậy là anh treo lên đỉnh Eiffel rồi) 

United Kingdom cũng chỉ chuyển sang ôm ngang người anh khi người biết France nhận ra đó là vợ mình. Người cũng sợ đường đột quá anh không thoải mái. 

France đan những ngón tay họ vào nhau, United Kingdom sau đó sẽ ngả hẳn vào lưng anh và anh không thể cảm thấy hạnh phúc hơn, có cảm giác như người bạn đời của anh đã nghĩ anh như một ốc đảo bình yên để nghỉ ngơi, tạm quên đi sự mệt mỏi của ngày dài, nơi người được bảo vệ và yêu thương. 

Họ sẽ đứng yên như vậy, chẳng cần nói chuyện gì hết, cứ im lặng và tận hưởng giây phút hạnh phúc ngập tràn ấy là được rồi. 

- France. - Rồi người sẽ lên tiếng trước. 

- Anh ở đây, em yêu. 

Và anh sẽ luôn ở ngay bên cạnh em khi em cần anh. 

- Anh còn nhiều việc chứ? 

France biết câu hỏi đó có mang một mong muốn thầm lặng. Có những thứ họ chẳng cần nói thẳng ra cho đối phương biết, France đã học được nó khi yêu United Kingdom và người cũng hiểu được cách thể hiện tình yêu qua những hành động nhẹ nhàng của France. 

- Một ít, tối nay anh sẽ về sớm. 

Vòng tay đang ôm anh thắt chặt lại, khi France nhìn ra đằng sau, United Kingdom có biểu cảm ấy - cái biểu cảm ngượng ngùng nhưng đầy sự tự thúc đẩy bản thân, cứ như rằng người đang muốn nói gì với anh. 

France thấy đó là thứ duy nhất đáng nhớ trong ngày. 

- Này - Và anh còn biết người muốn hỏi gì nữa - Tối nay anh sẽ thấy em trên giường của chúng ta chứ? 

Gò má người càng hồng lên, United Kingdom gật đầu lia lịa khi giấu mặt mình vào lưng anh. Lần này người lại không thể nói ra nữa rồi, nhưng đây là lần thứ n và France chưa một lần nào phàn nàn chuyện ấy. Dễ hiểu mà, anh không thấy phiền, hơn nữa, anh chỉ đơn giản nói ra điều đó, không có nghĩa là United Kingdom không chủ động hỏi. 

- Em về trước đi, anh có chuẩn bị mì Ý cho bữa tối rồi. 

Bận thế nào, France vẫn quyết không để vợ anh vào bếp. 

Người sau đó buông anh ra để rời đi. 

- Này - Anh gọi lại - Anh không thể đợi được đến tối nay để nhìn thấy em. 

United Kingdom lại ngượng đỏ hết mặt, người ấp úng bảo anh là người cũng vậy rồi bỏ đi. 

~~~//~~~

[Countryhumans FrUK] Till death do us partNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ