Em bé xíu

417 53 6
                                        

Mới sáng sớm, Quang Anh còn đang chìm trong giấc ngủ, anh mơ thấy mình và em nhỏ Ngoại Lệ đang tận hưởng kỳ nghỉ trên du thuyền, ánh nắng ấm áp ngọt ngào chiếu xuống, Đức Duy nằm trong lòng hắn mê man ngủ, em mặc dù đã đeo bịt mắt chống ánh sáng nhưng vẫn bị tia nắng chói chang làm cho thức giấc. Đôi mắt long lanh của em xuất hiện sau tấm băng. Em ôm lấy Quang Anh làm nũng, gương mặt non mềm dụi dụi vào lồng ngực anh, âm thânh ư ử hệt như một chú mèo con vang lên bên tai làm Quang Anh không kìm được phải hôn lên vầng trán cao trắng trẻo của em đầy sự cưng chiều. Bất ngờ, Đức Duy xoay người ngồi đè lên người anh, cặp đào tròn mẩy của em đè lên cây gậy của anh mà cọ sát, gương mặt ngái ngủ nhưng đê mê của em khiến anh cảm thấy bản thân rạo rực tới khó chịu. Dường như thằng nhóc bên dưới anh cũng thức dậy mà chướng đau, cảm tưởng như một khi em cho phép thì Quang Anh sẽ như con hổ đói mà lao vào Duy ăn em sạch sẽ không còn một mẩu xương nào. 


"Quang Anh à~~" Giọng nói ngọt ngào của em như một cây kẹo thơm mùi mật ong khiến Quang Anh chảy nhỏ dãi vì thèm thuồng một nụ hôn. 


"Anh nghe đây..." Quang Anh đáp lại. Ánh mắt như con thú chỉ cần được ra lệnh sẽ lao vào xâu xé con mồi. 


"Em yêu Quang Anh." Trời ơi, nghe gì không? Nghe rõ không? Là yêu đó...Há há...Đức Duy yêu Quang Anh. Đăng Dương, Minh Hiếu gọi Quang Anh bằng điện thoại nhá. 


"Hôn anh đi Duy." Anh nói. 


Đức Duy mỉm cười tựa như thiên thần, em nhắm mắt lại, cả gương mặt em dần sát về phía anh. Gương mặt em dần dần được phóng to nhất có thể, từng hơi thở, từng tấc da, từng khoảng cách càng lúc càng kéo gần lại nhất có thể. Chỉ cần chạm môi thôi, Quang Anh sẽ há miệng đớp lấy đôi môi đó không buông tới khi thỏa mãn. Anh từ từ nhắm mắt tận hưởng điều ngọt ngào chuẩn bị đón nhận. 


"Chát." Cú tát trời giáng đã đánh tỉnh Nguyễn Quang Anh khỏi giấc mộng đẹp. 


"Sáng rồi, anh Quang Anh dậy đi." Đức Duy hét lên bằng cái chất giọng con nít chói tai. 


"Duy ơi, em dậy chưa?" Giọng trầm trầm vang lên sau cánh cửa phòng. 


"Dạ...em dậy rồi ạ." 


Em nhảy khỏi giường, em bước qua người Quang Anh vẫn đang sang chấn tâm lý sau cú tát vừa rồi. Bé con lon ton chạy tới mở cửa, vì vẫn đang trong hình hài của đứa con nít nên tay cầm quá cao so với em, bé con lấy đà nhảy vụt lên bám vào cái tay cầm, ấn xuống để mở cửa. Cửa gỗ mở ra, Song Luân vui vẻ nhìn đứa nhóc nhà mình bằng ánh mắt chào mừng. Em cũng rất phấn khích khi thấy trên tay anh mình là một bát phở đang bốc khói nghi ngút. 


"Ăn sáng nhé, bé con." Song Luân mỉm cười, đáp lại là tiếng Vâng vừa dõng dạc vừa ngọt ngào. 

[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh TraiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ