Thời gian cứ thế trôi qua đã 3 tháng, Đức Duy vẫn ngồi xe lăn và không ra khỏi nhà dù chỉ một 1m, mỗi lần em cố gắng di chuyển ra tới ngoài hiên nhà để hưởng chút nắng sớm thì các anh của em sẽ xuất hiện từ đằng sau, mỉm cười hiền hậu tỏa nắng nhưng đi kèm là một lời nhắc nhở đầy sức nặng. "Nếu em ra đây thì sẽ bị đám Paparazi chụp lén đó. Em mà lên báo là đám phóng viên lại tới đấy. Em có muốn phải đối mặt với công chúng bằng đôi chân này không?" Mỗi lần như vậy, Đức Duy lại mím chặt môi, hai tay nắm lấy ống quần tới nhăn nhúm, bất lực để các anh đẩy lại vào nhà, bất lực nhìn cánh cửa đóng lại, lấy đi chút ánh nắng cuối cùng khỏi tầm mắt. Em thấy bản thân y hệt như một con Hoàng Yến xinh đẹp bị giam giữ phía trong lồng sắt vàng son, ngoài việc đứng đó khoe sắc chẳng làm gì nữa cả. EM GHÉT ĐIỀU ĐÓ.
Gần đây, Đức Duy cảm thấy mình tỉnh táo tới mức đáng sợ, mỗi đêm em đều có một ký ức mơ hồ về việc bản thân đã làm tình với một người. Có lúc là Minh Hiếu, có khi lại là Minh Hiếu, Quang Hùng, Thành An, thậm chí là anh Song Luân và Tuấn Tài. Có lúc em lại thấy mình bị hai đến ba người đè ra làm cho thần hồn điên đảo chỉ có thể rên rỉ thứ âm thanh xấu hổ, giọng nói của họ như lời thì thầm của ác ma nỉ non bên tai em. Ép em gọi họ bằng những danh xưng như chồng, daddy,... Vậy mà tuyệt nhiên, người đó lại chẳng xuất hiện dù là 1 lần - Quang Anh. Những đoạn ký ức rời rạc như một giấc mơ khiến em càng nghi ngờ bản thân hơn ai hết.
Tối nay lại như vậy rồi, Minh Hiếu và Bảo Khang bước vào phòng ngủ của Đức Duy, em mơ màng nhìn hai anh, ánh mắt đê mê vì cơn buồn ngủ khiến em chẳng nhìn rõ, chỉ cảm thấy có người đang nhìn mình. Đứa trẻ thút thít vì những cú chạm nóng rực phủ lên toàn thân thể, âm thanh nức nở của em khiến hai gã đàn ông khát tình kia hóa thú mà vồ tới ăn sạch sẽ con mồi quyến rũ là em.
"Duy, gọi anh đi nào." Bảo Khang ôm lấy em từ đằng sau, gậy thịt chen chúc vào lỗ huyệt nhỏ bé, tranh nhau sự ấm áp và ướt át với thằng bạn mình.
"Anh...anh Kha...ng..." Chất giọng mềm mại khiến gã đàn ông càng thêm kích thích mà tính khí to lớn bên dưới to lên một vòng.
"Này, mày chiếm chỗ quá đó." Minh Hiếu cũng đang ra sức cày cấy bên trong Đức Duy bị sự chen lấn của Bảo Khang làm cho đau nhói.
"Sao? Không to bằng tao nên cay à?" Bảo Khang hất mặt lên kiêu ngạo.
"Mẹ nó." Minh Hiếu cũng vì sự khiêu khích của thằng bạn thân mà tàn bạo đâm mạnh khiến Đức Duy nảy lên một cái sung sướng rồi bắn ra thứ tinh dịch trắng trong.
"Ha, mày làm em ấy ra sớm quá đó."
"Nói ít thôi thằng kia. Mày mát trên sóng đủ rồi." Minh Hiếu bắt đầu cáu gắt về sự man mát, nhiều lời của Bảo Khang mà gằn giọng.
Đức Duy bị hành hạ tới mức ngất xỉu nhưng hai kẻ điên kia vẫn tiếp tục làm tới khi thỏa mãn thì thôi. Trước khi rời đi, họ vẫn tận tình rửa sạch và thay đồ cho em. Xong xuôi, mỗi người đều hôn nhẹ lên trán em dỗ dành rồi rời đi. Đức Duy mệt mỏi nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng lại mở ra. Âm thanh của từng bước chân quen thuộc đi tới đứng bên giường, mùi hương cũng chẳng khiến em nhầm sang ai khác được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai
Genç KurguChuyện về bé Út được các anh trai cưng như trứng . . . . p/s: Nghiêm cấm việc pro lung tung cũng như tag chính quyền dưới mọi hình thức. Xin nhắc lại là không được phép để chính quyền biết tới sự tồn tại của cái fic này.
![[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai](https://img.wattpad.com/cover/361066625-64-k894764.jpg)