Đừng di chuyển (10)

328 45 5
                                        

Quang Hùng nhẹ nhàng đặt Đức Duy ngồi dựa lên thành giường, đôi mắt em mơ màng nhìn về phía anh đầy sự mệt mỏi. Ánh mắt thiếu đi tỉnh táo chỉ có thể nhìn những người anh bằng sự thất vọng xen lẫn tuyệt vọng. Hùng mỉm cười dịu dàng, anh hôn nhẹ lên đôi má trắng trẻo của em cho đã thèm. Xong xuôi, cả hội đã mặc đồ chỉnh tề, Quang Hùng rút trong túi ra một gói giấy, thứ bột trắng xuất hiện khiến Duy hốt hoảng muốn bỏ trốn. Với chút sức lực ít ỏi, em vùng vẫy ngã từ trên giường xuống làm Thành An vội vã lao tới. 


"Kh...không...đừng mà..." Em nhỏ khó nhọc cầu xin bằng sự ngắt quãng yếu ớt. 


"Đừng lo mà Duy. Chỉ cần nuốt xuống thôi, ngày hôm sau em sẽ không nhớ gì chuyện xảy ra tối nay nữa." Quang Hùng mỉm cười, một kiểu cười tổng tài mà các fan nữ điêu đứng nhưng trong mắt Duy, nụ cười đó tựa như một nỗi ám ánh đáng sợ. 


Miệng em bị Hùng bóp mạnh ép há lớn, anh đổ toàn bộ chất bột trắng kia vào miệng em, trước khi em ho hết cái đống bột ra thì Thái Sơn đã nhét chai nước vào miệng em mà đổ. Cứ thế, em bị ép uống thứ chất bột kỳ lạ kia vào người. Chưa tới 10s sau, em yếu ớt gục xuống, hai mắt nặng trĩu vì cơn buồn ngủ ập tới. Và rồi, em chìm vào giấc. Những ký ức về đêm đó bị xóa nhòe đi khiến em chẳng thể ghi nhớ nổi. Mọi sự việc kinh khủng đó theo giấc ngủ trôi vào bóng tối. Chỉ để lại một Hoàng Đức Duy ngây thơ nằm trong vòng tay của các anh. 


***

Sáng hôm sau, em được Hải Đăng đánh thức, anh chẳng để em ngồi xe mà bế em đi khắp nơi, chỉ cần em muốn gì, cần gì, anh đều bế em đi. Đăng rất khỏe, có thể bế em chỉ bằng một tay, em ôm lấy cổ anh để mặc cho sự cưng chiều khiến bản thân lười biếng hơn. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều đặn có người nấu sẵn. Em đang ngồi chơi thì Đăng bưng mâm cơm ra, từ tốn chuẩn bị và đút cho Duy ăn. 


"Em đau chân chứ đâu có đau tay đâu. Để em tự ăn đi mà." Đức Duy nhăn nhó phản đối cái thìa cơm trước mặt mình. 


"Em bé nên mau ăn chóng lớn chứ. Há miệng ra nào." 


"Em đâu còn bé đâu. A." Dù khó chịu nhưng em vẫn phải há miệng ra tiếp nhận sự chăm sóc của Hải Đăng. 


Em trách một câu, anh đút một miếng. Cả hai cứ thế tới khi mâm đồ ăn sạch bách, em Duy với cái bụng no căng nằm ngửa trên sofa thở phì phò như con mèo con vừa bú no sữa mẹ. Hải Đăng bê đồ đi rửa để em nằm ở ngoài phòng nghỉ ngơi. Đúng 11h30, Quang Anh mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy anh Ngoại lệ, Đức Duy đã bật dậy bò men theo hàng ghế sopha mà tiến lại gần anh hơn. 


"Quang Anh..." Đức Duy mè nheo vươn tay tới ý muốn được bế. Quang Anh cũng chẳng ngại mà đặt đồ xuống, hai tay anh vòng xuống bế bổng em lên theo tư thế công chúa. 


Đức Duy được anh bế thành quen nên vui vẻ ôm lấy Quang Anh. Má mềm dụi dụi vào má anh như mèo nhỏ lấy lòng. Đang ở nhà nên em càng làm càn hơn, môi nhỏ thơm chụt một cái lên má Quang Anh. Trái với vẻ ngạc nhiên của Hải Đăng thì Quang Anh lại rất thản nhiên như thể hành động của em dành cho anh là điều bình thường. Quay lại đáp xuống trán em một nụ hôn khác, em Duy vui vẻ ôm lấy cổ Quang Anh mỉm cười. 

[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh TraiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ