Đức Duy bắt đầu một ngày mới bằng tiếng chuông báo thức quen thuộc, em mơ màng vươn tay muốn tắt điện thoại thì âm thanh đã biến mất. Nhưng em chưa chạm vào điện thoại mà? Bé con mở mắt, gương mặt siêu cấp đẹp trai của Đăng Dương đập thẳng vào mặt em khiến bé hết hồn vội bật dậy nhưng cả cơ thế đều bị hắn ta vòng tay ôm chặt vào lòng không cho em rời đi. Đức Duy hoang mang nhìn gã trai m9 đang ôm mình. Bàn tay to lớn của hắn thừa sức ôm trọn eo nhỏ của em chỉ với 1 bàn tay, vậy mà giờ đây lại chặt lẽ ôm trọn thân thể em bằng cả hai tay hai chân.
"Dương...dậy đi." Đức Duy lúc sáng sớm giọng thường rất trầm đặc chưng của phái nam, chẳng phải kiểu ngọt ngào như các cô gái. Nhưng với Dương thì em nhỏ dù ở chất giọng nào thì đều dễ nghe.
"Ưm...Duy cho anh ngủ đi. Anh không có lịch mà, anh ở nhà với em." Đăng Dương mắt vẫn nhắm, đầu hắn cọ vào cổ em hít lấy mùi hương của em tới phát thèm.
"Đừng mà...anh ngủ thì ngủ đi. Thả em ra." Đức Duy ngửa cổ lên né tránh sự âu yếm của hắn. Nhưng chính hành động đó của em đã mở đường cho sự xấu xa của hắn.
"Á." Đức Duy hét lên một quãng giọng cao chót. Đăng Dương hôn vào cần cổ trắng trẻo của em, dù em có ngửa cỡ nào cũng không thể xuất hiện trái cổ, đó là điều mà Dương thích nhất ở em. Dù là nam nhưng cổ em lại nhỏ bé, bên trong sự nhỏ bé đó lại là chất giọng cực khỏe. Ngoài ra thì hắn rất thích cổ của em vì đó là nơi để lại dấu hôn dễ thấy nhất.
Đức Duy run rẩy khi từng cái hôn nóng bỏng rơi lên người mình, ban đầu là trên ngực, sau đó là xương quai xanh và nốt ruồi son trước ngực, vai và cổ. Dương đặc biệt dừng ở cổ lâu nhất, một tay hắn đặt ở gáy em đẩy em sát vào mình hơn, hơi thở hắn nóng tới phát rực người, em cảm thấy bản thân bắt đầu nóng lên theo từng cái chạm nhẹ của hắn. Đăng Dương hôn nhẹ nhàng vào từng vị trí nhưng tới cổ thì hắn lại mạnh bạo hôn xuống, càng hôn càng mạnh, hắn há miệng cắn lên làn da trắng trẻo của Duy khiến em hét lên đau đớn, cắn tới mức để lại dấu hai hàm răng đang rỉ máu. Giọt máu đỏ lăn dàn trên nền da trắng khiến con thú trong hắn một lần nữa gào thét đòi thả. Hắn liếm đi vết máu đó, liếm sạch sẽ số máu dư trên vết thương. Nếu em nghĩ hắn đã dừng thì sai rồi, hắn lại tiến tới, đúng vị trí vừa bị cắn mà mút thật mạnh. Máu từ vết thương lại lần nữa tụ lại một chỗ theo lực hút của hắn, vừa vặn tạo thành một vết hicky xanh tím đậm tới chói mắt.
Đăng Dương thả em ra, Đức Duy đã bị hắn hành hạ tới rơi nước mắt, những giọt lệ lăn xuống gò má em, tiếng thút thít bị ngăn cản bởi cánh tay nhỏ bé của em. Hắn xót xa gỡ tay em xuống, vì để ngăn thứ âm thanh xấu hổ của mình mà em không ngại cắn chính mình, hắn nhìn em đang bày ra vẻ mặt ấm ức của một đứa trẻ vừa bị bắt nạt. Vừa đáng yêu mà cũng vừa đáng thương. Đăng Dương áp bàn tay to lớn của mình lên một bên má em, dịu dàng hôn xuống khoé mắt người đẹp. Mặn. Hắn vẫn rất thoả mãn với hương vị từ em, dù là đắng cay mặn ngọt hắn đều chết mê chết mệt. Kể cả em có là một loại độc dược hắn cũng tình nguyện uống tới khi không còn một giọt.
"Anh ơi..." Chất giọng non mềm khác hẳn với lúc em vừa tỉnh giấc nhẹ nhàng gọi hắn như mách tội dù cho người vừa bắt nạt em là hắn. "Anh đừng như vậy nữa mà."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai
Novela JuvenilChuyện về bé Út được các anh trai cưng như trứng . . . . p/s: Nghiêm cấm việc pro lung tung cũng như tag chính quyền dưới mọi hình thức. Xin nhắc lại là không được phép để chính quyền biết tới sự tồn tại của cái fic này.
![[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai](https://img.wattpad.com/cover/361066625-64-k894764.jpg)