Nàng thấy mình đang đứng bơ vơ, lạc lõng giữa một con đường. Mọi thứ tối đen như mực. Nàng không thấy bất cứ thứ gì. Nàng cảm thấy như đang có một vật gì đấy kéo nàng đi sâu vào trong bóng tối hơn. Nàng cứ bước, cứ bước. Rồi dường như bên tai nàng có tiếng động gì đấy. Đó là tiếng gọi của một ai đó đang vang lên. Hình như là gọi tên của nàng. Tiếng gọi càng lúc càng to dần, rõ dần, càng lúc càng gần. Nàng cố quay đầu lại nhìn, một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nàng.
Rát buốt.
Nàng mở mắt. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là trần nhà, tiếp đến là anh. Thì ra, con đường tối đen sẽ dẫn đến địa ngục, vì nàng đáng bị trừng phạt như thế mà. Nhưng anh đã giữ nàng lại, đưa nàng từ cõi chết trở về.
Đến lúc này, nàng mới dần nhớ những chuyện đã xảy ra. Mũi dao nhọn, da thịt nàng đau đớn, làn nước thì lạnh, máu đỏ tươi không ngừng tuôn chảy. Tại sao nàng vẫn chưa chết nhỉ ? Ông trời còn muốn đày đọa nàng như thế nào nữa, đến bao giờ mới có thể giải thoát cho nàng ?
Rồi nàng nhìn anh. Lần đầu tiên nàng thấy anh khóc. Anh quỳ xuống, ôm lấy nàng, năn nỉ, cầu xin sự tha thứ của nàng. Anh nói rằng anh biết anh sai, anh đã quá nông nổi. Anh mong nàng hãy tha thứ cho anh, đừng rời bỏ anh. Nàng im lặng, không phản ứng gì trước sự van nài của anh. Nàng lấy tư cách gì để tha thứ cho anh chứ. Đáng lý người phải xin sự tha thứ đó là nàng mới đúng, sao lại phải là anh... !..........o0o.........
Nàng có dấu hiệu của sự trầm cảm. Lúc nào cũng ngồi bên những mảnh ghép hình, không buồn, không vui, không cảm xúc. Nhưng nàng biết, anh luôn làm mọi cách để nàng cười, tuy vô vọng.
Rồi bỗng một ngày, cửa phòng bật mở, nàng thấy người ấy xuất hiện. Người ấy ôm chầm lấy nàng, nhưng nàng vẫn không tìm thấy một cảm xúc nào. Nàng chỉ nhìn theo dáng anh lầm lũi, âu sầu quay lưng bước đi..........o0o.......
Anh để trên bàn tờ giấy ly hôn. Anh nói anh sẽ không trói buộc nàng thêm nữa. Anh để nàng tự do, làm những chuyện mà nàng muốn làm, miễn sao nàng cảm thấy vui. Anh để nàng đến với người mà nàng thật sự yêu. Dù anh có chế ngự được con người, cũng không sao chiếm giữ được trái tim nàng. Nếu phải nhìn nàng ngày một tiều tụy vì đau khổ như thế, thà rằng anh buông tay, từ bỏ. Nhưng anh chỉ xin nàng một điều duy nhất là trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất, nàng vẫn ở bên anh, trong ngôi nhà này. Và anh hứa, sẽ không chạm tới nàng.
Giọng anh lạc dần đi. Nàng nhận ra anh cũng có lúc yếu đuối như vậy. Nàng hỏi anh một câu, mà đến ngay cả nàng cũng thấy nó thật ấu trĩ.
" Lòng tự tôn cho phép anh nhường vợ của mình cho một người mà anh từng gọi là quái vật sao ? "
" Lúc ấy, anh đã quá nóng giận. Anh không hề nhường, mà là không biết làm sao để có được em. Anh vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ với cô ta. Bởi cô ta có được điều mà anh khao khát nhất. Chính là em, một cách trọn vẹn.
Nàng nhìn anh. Anh cũng nhìn nàng. Thật lâu, thật lâu, cả hai người đều bất động. Nàng đã làm tan vỡ. Nhưng không phải là một gia đình. Mà đấy là trái tim anh. Nàng nợ anh một tấm chân tình. Vì thế, việc duy nhất mà nàng có thể làm cho anh, chính là cầu chúc cho anh tìm được một người yêu anh hết lòng. Một người có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh. Chứ không nhơ nhuốc và đáng khinh như nàng.
Một bức tranh ghép, nếu thiếu đi một mảnh, nghĩa là nó chưa được hoàn thiện. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thành hình. Mảnh ghép còn xót lại, chỉ góp phần làm cho bức tranh không bị khiếm khuyết. Chứ nó tuyệt nhiên không phải là thứ duy nhất để tạo ra một bức tranh. Nhưng nàng chỉ nhận ra được những điều đó, khi không còn cần thiết nữa.