Ngày hôm ấy.
-Sao thế nhỉ?! Trời mưa à!? Đang nắng mà. Không đâu, mưa thật rồi! ông ấy biết tôi đang đau khổ đấy. Sao thế?! Cầu vồng ư!... Ý ông là gì đây?! cười cho sự khờ dại của tôi hay đang nói với tôi "sau cơn mưa trời lại sáng"?! Chắc ông mỉa mai tôi rồi... không thèm nói chuyện với ông nữa tôi đi đây! – Cô vừa biết được một bí mật lớn của đời mình Tâm Bình lang thang dưới mưa trong cơn say bí tỉ chẳng biết điều gì xảy nữa.
"tin...tin..." tiếng còi xe.
-Điếc à!! Tránh ra đi chứ... dù muốn chết cũng đâu cần khiến người khác vạ lây chứ?!
-Tôi đang muốn chết, cứ tông vào tôi đi.
-Điên rồi – người lái xe trả lại một câu rồi tiếp tục lên đường. Xe đi được một đoạn thì.
-Dừng lại.
-Vâng!
Anh chàng vệ sĩ bước xuống mở cửa xe trên tay cằm một chiếc dù, một chiếc giày cao gót được đặt xuống đường.
-Đưa nó cho tôi, anh về chổ của mình đi – Người thiếu nữ đón lấy chiếc dù, tiến đến gần Tâm Bình và che mưa cho cô.
Ngạc nhiên khi thấy mưa không còn rơi, một ai đó đứng trước mặt mình.
-Cô là ai?!
-............. – Người con gái ấy đang chăm chú nhìn người trước mặt, rất đáng yêu lại mang vẻ phong trần và... và nhìn rất quen.
-Cô bị câm hả?!
-...........
-Điên!
-............
Lần đầu tiên có người dám nói điều đó với Như Lan, không chỉ vì cô là con gái cưng của một nhà kinh doanh bất động sản có tiếng mà vì "sắc đẹp trời ban", như cái tên của mình cô như đóa hoa Lan huyền diệu. Cứ như:
"Da em đẹp anh chẳng cần ánh sáng.
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân.
Trên đời này chẳng có giai nhân.
Vì anh gọi tên em là "nhan sắc"."
Làm biết bao người ngẩn ngơ trước nó, không ít kẻ trồng cây si.
-Biến đi chứ?!
-..........
-Cô... - Chưa kịp nói trọn câu, Bình ngất vì cơn mưa thắm vào người, vì cơn say và vì cơn đau vở lòng.
-Đưa cô ấy về nhà.
-Nhưng... ông chủ...
-Người ấy là bạn tôi.
-Vâng! Thưa cô chủ.
Xe dừng trước một biệt thự đúng với giá trị của người chủ sở hữu nó, biệt thự "Hoa Lan."
-Cô đưa người này lên phòng tôi, còn cô lấy khăn ấm đem lên cho tôi và mời bác sĩ đến đây. – Sự ra lệnh, nhanh như tia chớp mọi thứ được thực hiện theo yêu cầu của Như Lan.
-Cô ấy sao rồi?! – Tiếng của cô chủ.
-Cô ấy không sao?! Chỉ bị cảm nhẹ thôi!
-Cảm ơn bác sĩ!
Người quản gia đi cùng vị bác sĩ ra ngoài, để lại đó căn phòng rộng chỉ hai người.
"Cô ấy nhìn rất quen nhưng sao mình không nhớ nỗi...!! có gì đó rất quen thuộc." – Suy nghĩ trong Như Lan.
Tiếng gõ cửa bên ngoài.
-Vào đi.
-Thưa cô chủ, ông chủ đã về và đang đợi cô dưới đại sãnh.
-Tôi biết rồi!
Người vừa nói cung kính bước ra ngoài, Như Lan tiếng đến gần Tâm Bình, khẽ chạm tay lên mái tóc ấy rồi vội rút tay về khi thấy có điều gì đó khiếm nhã.
-Ông muốn gặp tôi!?
-Như Lan... - Tiếng gọi thống thiết.
-Nếu không có gì tôi lên phòng đây.
-Ba... Ba... Chẳng lẽ, con không thể tha thứ cho ba...?!
-Người ông có lỗi không phải là tôi.
-Ba biết nhưng ba chỉ còn mỗi con...
-Còn người đàn bà ấy và còn con của bà ta nữa chứ! – Như Lan ngắt ngang lời ba mình.
-Ba...
-Tôi đi đây.
-Được rồi! ba có chuyện muốn nhờ con...
-.......
-Ba có một cuộc họp đột xuất ở Sin cùng đối tác, con có thể giúp ba quản lí công ty trong thời gian ba đi vắng được không?
-Vẫn như thế!
-Ba...
-Ông cứ đi.
Như Lan bước đi mà không quay lại nhìn ba mình một lần dù là vô ý. Đã 18 năm rồi kể từ ngày mẹ cô ra đi, cô chưa một lần gọi một tiếng "ba", cô cho rằng cái chết của mẹ mình là do ba mình gián tiếp gây ra, sống trong một căn biệt thự rộng lớn chẳng thiếu thứ gì nhưng với cô vô cùng trống trãi, không một người bầu bạn, tâm sự. Hai năm kể từ ngày du học trở về cô đã giúp ba mình ra những kế hoạch đem tiền tỉ đến cho ông. Cô xem đó là "công việc" của mình và cô chỉ là "người làm công" đang cố gắng làm tròn bổn phận để trả hết "số nợ" mà cô đã vay ở ông ấy. Dù ông Huỳnh có làm gì đi nữa thì trong cô vẫn không thể quên được cái chết của mẹ mình.
....................
-Anh Huỳnh! Hãy quay về với gia đình đi, Như Lan vẫn cần một người cha quan tâm, yêu thương nó. Đừng làm đổ vỡ tất cả anh ah!
-Sống trong gia đình này tôi ngột ngạt lắm, tôi muốn đi... mẹ con cô vẫn no đủ đấy thôi!
-Anh Huỳnh, anh vô tình đến vậy sao?!
-Không phải tôi vô tình nhưng tôi không thể ở đây được nữa! gia đình này giống "đống rác" hơn. – Ông quay sang nhìn con gái rồi tiếp: - Con đi với ba không?!
-Ông không phải là ba tôi, tôi sẽ không đi với ông. Mẹ...mẹ... - Con gái ông ấy ngã vào lòng mẹ mình khóc nức nở.
-Anh Huỳnh, mình đi thôi! – Tiếng một người đàn bà.
Ông nhìn con gái mình có gì đó luyến tiếc rồi...
-Mình đi.
Ông Huỳnh vòng eo người đàn bà khác bước đi trong hạnh phúc ái ân bỏ lại mẹ con Như Lan trong nghẹn ngào.
-Ba bỏ mẹ con mình rồi... - Bà Huỳnh thổn thức cùng con mình.
.....................
Tối hôm đó mẹ Như Lan đã tự vẫn trong uất ức ngẹn ngào mang theo nỗi lòng đến với lòng đất mẹ. Như Lan không thể quên được cái cách ba cô tình cảm đi bên người đàn bà ấy và cái chết thê thảm của mẹ cô. Cô trở thành "trẻ mồ côi" từ ấy. Vẫn như thế...Cô sống trong căn biệt thự lộng lẫy "một mình" suốt 18 năm, ba cô trở về trong ngày tang lễ của bà, cô đã đuổi ông đi "chẳng phải ông bỏ rơi mẹ con tôi rồi sao?!", cứ thế cho đến ngày hôm nay nhưng khác đôi chút ông Huỳnh có thể về nhưng không được qua đêm.Cô chợt nhớ đến một người bạn thuở bé, người đã giúp cô tìm được đường về nhà "vô tình hay cố ý" cô đi lạc đến một nơi xa lạ trong ngày đau khổ nhất đời cô.
-Đúng rồi, chính là cô ấy. – Như Lan reo lên khi nhớ ra điều gì đó.
-Mà mình đâu biết tên bạn ấy, cũng 18 năm rồi con người cũng thay đổi, tại mình suy nghĩ quá nhiều thôi! – Như Lan thở dài một tiếng rồi tiến đến bên cạnh Tâm Bình.
Bình dần mở mắt ra, đưa tay lên trán vẻ mệt mỏi, choáng váng.
-Đây là đâu?!
-Nhà tôi.
-Sao tôi lại ở đây?!
-Cô không nhớ sao?
-Không. – Bình cố gắng nhưng vô vọng.
-Cô tên gì?
-Tâm Bình. Còn cô?
-Như Lan.
-Tôi ở đây bao lâu rồi?!
-Một ngày, một đêm.
-Lâu thế ư! Tôi đi đây – Bình vội vàng.
-Khoan đã.
-Còn gì nữa sao?
-Cô không định cảm ơn tôi ah?!
-Oh! Xin lỗi! cảm ơn cô! Tôi sẽ quay lại... nhưng bây giờ...
-Cô cứ đi...
-Đừng cô cô, tôi tôi nữa. Bình nghĩ Bình và Như trạc tuổi nhau gọi tên nhé?!
-........
-Vậy đi! Thank! Bye!
-...........
Bình cứ như một cơn gió đến rồi lại đi nhanh đến mức không cho Như nói được điều gì. Như mỉm cười vì nét đáng yêu của Bình. Khác quá xa so với lúc mới gặp.
-Mình sao thế này?! Một ngày một đêm rồi chắc gia đình lo cho mình lắm! Nhưng mình không muốn về đó nữa. Đó không phải là nhà của mình nhưng...
Với những suy nghĩ đó nhưng Bình vẫn quay về.
-Con chào mẹ!
-Bình, con đi đâu vậy?! mẹ lo cho con lắm... con hốc hác quá!...
-Con không sao mà mẹ! tại con ở lại nhà một người bạn chơi thôi!
-Sao con không gọi về nhà?! Mẹ gọi cho con không được... mẹ cứ sợ!
-Con không sao rồi! Điện thoại con hết pin nên không gọi được!
-Thôi con lên nghĩ đi, mẹ sẽ mang đồ ăn lên cho con.
-Không cần đâu mẹ, con ăn rồi! ah! Ba về chưa mẹ?
-Ba con mới về rồi lại đi rồi, ông ấy đi công tác khoảng tuần nữa mới về. Khi nãy ông ấy hỏi con đâu mẹ đành nói dối là con về bên ngoại chơi nếu không thì...
-Vâng! Con lên phòng đây.
Cuộc "tra khảo" chấm dứt, nằm trên nệm, Bình cố nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng sao... cô chỉ nhớ cô đến tìm Kiều Anh cùng vài người bạn uống vài ly... rồi sao đó... không nhớ nỗi!
-Chết mình quên là... khi say mình đâu nhớ gì... cô ấy là ai nhỉ? Sao mình lại ở nhà cô ấy? biệt thự "Hoa Lan"... mai mình sẽ tới đó.
Sao một hồi suy luận cô chìm vào giấc ngủ sao cơn mưa nặng hạt trong lòng.
-Tâm Bình... dậy đi con. Hôm nay là ngày đầu con đi làm đấy! ba con...
-Con biết rồi! con xuống liền. – Sao một hồi loay hoay với những bộ đồ công sở cô cũng chọn cho mình một bộ vừa ý.
-Ăn sáng đi con.
-Vâng! Con lấy cái bánh này được rồi! con đi làm đây.
-Đi đường cẩn thận đấy.
-Vâng!
-Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt. – Tiếng thở dài.
Bình đi vào một công ty rộng lớn nơi ba cô đã để sẵn cho cô một chổ làm ưng ý, "thư kí Tổng Giám Đốc". Mặc dù rất giỏi trong việc Maketing nhưng cô thích làm việc này hơn. Vừa nhẹ nhàng vừa được đi đây đi đó hơn thế là học được nhiều thứ từ "ông chủ" của mình. Bình bước vào văn phòng Tổng Giám Đốc nhanh nhảu.
-Chào Tổng Giám Đốc, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm mong được ông chỉ bảo nhiều.
Chiếc ghế xoay ngược lại làm mặt người cô gọi Tổng Giám Đốc đối diện trước mặt mình.
-Là... là...
-Bất ngờ sao?! – dù hỏi thế nhưng Như Lan cũng bất ngờ không kém khi cô chỉ biết thư kí mới của cô sẽ nhận việc vào sáng nay có tên là "Tâm Bình".
-Sao... sao...? Không phải là ông...
-Bộ là "bà" không được sao?!
-Tôi... tôi... - Bình đang chuẩn bị điều bất ngờ cho ba mình đó là "ông Huỳnh" nhưng giờ... lại một điều nữa khiến cô không thể chấp nhận. hẳn sẽ có phản ứng.
-Tôi thế nào?
-Tôi được biết, ông Huỳnh là Tổng Giám Đốc công ty này kia mà...
-Tôi là... là người được ủy quyền phụ trách công việc này đến khi ông ấy quay về.
-Tôi...
-Cô vào chổ làm việc của mình đi. Cho tôi biết lịch ngày hôm nay luôn.
-.....
-Không nghe thấy sao?!
-Dạ... vâng!
Bình vẫn còn bàng hoàng nhưng trí thông minh đủ cho cô biết rằng không nên tranh cãi vào lúc này dù gì cô cũng không phải là... Sau một hồi quay quần với công việc của mình, Bình cũng đã bắt nhịp được.
-Thưa...
-Gọi tôi là Như Lan được rồi.
-Vâng! Thưa cô Như Lan: 8h cô sẽ có cuộc hợp nghe báo cáo về kết quả kinh doanh của quý II, 1h30 cô sẽ đi đến công ty Như Bình để kiểm tra về việc điều hành chi nhánh mới này, 3h trở về trụ sở chính để giải quyết một số hợp đồng chuẩn bị kí kết sau đó xuống Cần Thơ gặp đối tác mới ở nhà hàng Ninh Kiều.
-Được rồi! cô chuẩn bị tài liệu đi.
-Vâng!
-Ah!
-Còn gì ah?!
-Tối nay cô đi với tôi, được chứ?!
-Đó là công việc của tôi mà.
-Ý tôi là đã hết giờ làm việc...
-Vâng!
Một ngày vất vả, tất bật qua đi. "cuộc hẹn đầu tiên".
-Cảm ơn ông! Chúng tôi sẽ cố gắng hơn.
-Ba cô rất tinh tường khi giao công việc này cho cô. Hợp tác vui vẻ.
-Hợp tác vui vẻ.
Như Lan cúi đầu chào ông Trần Tổng Giám Đốc công ty đối tác rồi ngồi trở lại vào bàn. Tâm Bình chăm chú với cuộc nói chuyện kéo dài giữa Như Bình và ông Trần, cô vừa biết một tin xém bật ngửa... Như Lan là... Cô cứ ngở rằng Lan là "bồ nhí" của ba mình, thật không ngờ.
-Bình, cô sao vậy?!
-Ơ! tôi không sao... cảm ơn...
-Có gì muốn hỏi đúng không?!
-"bị đoán trúng rồi" – Bình nghĩ thầm.
-Cô nói đi.
-Như Lan là con của Tổng Giám Đốc?!
-Đúng! Có gì lạ sao? Đây không phải là lần đầu tiên tôi tiếp quản công ty.
-Ồ không! Tôi chỉ thắc mắc thôi! Xin lỗi tôi đã lắm chuyện.
-Không sao, cô mới nhận việc ngày hôm nay nên không biết là phải thôi!
-Vâng! tôi...
-Ơ... - Như Lan lúc này mới phát hiện Tâm Bình đổi cách xưng hô không còn "cô" nữa...
-Mặt Bình dính gì hả?
-Sao không "thưa cô" nữa?!
-Bây giờ đã hết giờ làm rồi... Bình từng nói sẽ gọi tên nhau mà.
-Uh! Mình đi dạo nhé! – Như Lan ngắt lời Tâm Bình.
-Uh!
Họ rời bỏ nhà hàng đã hơn 9h.
-Mình sẽ đi đâu?! – Tâm Bình lên tiếng hỏi.
-Biển...
-Sao?
-............
-Bình không hiểu?!
-Biển Hà Tiên. Nó không đẹp nhưng yên bình.
-Nhưng nó khá xa...
-Bình qua đêm được chứ?
-Uh! Dù gì cũng đang ở Cần Thơ mà ra biển Hà Tiên chỉ hơn 3h đồng hồ thôi.
-Uh!
-Để Bình lái xe cho!!
-Được chứ?!
-OK! Mà... Vào xe đi... - Như Lan ngoan ngoãn như cừu non.
-Ngủ tí đi, Lan đã mệt cả ngày rồi.
-Uh! Khi nào đến nơi hãy gọi Lan dậy.
- Uh!
Sau một khoảng đường dài cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
-Mấy giờ rồi Bình? – Như Lan tỉnh giấc khi đến nơi.
-Đã gần 1h đêm rồi.
-Sao Lan lại chọn giờ này để đến đây?
-Lan muốn ngắm mặt trời mọc...
-..............
-Lan từng bị bắt cóc ngay vào ngày mẹ Lan qua đời. Một kẻ thù của ông Huỳnh đã làm điều đó. Khi người canh giữ Lan ngủ quên Lan đã bỏ trốn nhưng không nhớ đường về nhà và cũng không biết đó là đâu, một cô bạn nhỏ đã giúp Lan thoát nạn...
-Người ấy là Lan...
-Ý Bình là...
-Phải! Bình không ngờ Lan còn nhớ.
-Là Bình... Lan không ngờ!!... Lan luôn nhớ người bạn nhỏ ấy... Khi ấy Lan vẫn chưa nói lời cảm ơn Bình!
-Lan nhớ Bình là tốt rồi, đâu cần mang ơn... vì Bình đâu có cứu Lan chỉ đi cùng Lan mà thôi! Với lại Bình mới là người phải mang ơn về việc mây hôm trước. – Bình thấy ngượng ngùng vì đó chỉ là việc đã được sắp xếp sẵn.
-Uh!!...
Hai người họ đi dạo giữa trời đêm, Bình chợt nhớ lại ngày hôm ấy.
.......................
-Con đưa con bé ấy về đi, dọa nó bao nhiêu được rồi.
-Dạ! – Tâm hồn một đứa trẻ đâu ý thức được điều mình làm. Và cứ thế vâng theo lời dạy.
-Sao bạn ở đây?!
-............
-Nhà bạn ở đâu?
-.........
-Tôi sẽ đưa bạn về.
- ............
Cô bé ấy chỉ đi, đi mãi. Bình cũng đi theo bầu bạn suốt đoạn đường. Trong kí ức của Bình chỉ nhớ đã đưa cô bé ấy đến một ngôi nhà sang trọng rồi ai đó đã đưa cô bé ấy đi cùng cái nhìn khi cô bé ấy "chia tay" Bình.
..................................................
Cuối cùng Bình đã hiểu, nếu là trước đây có lẽ Bình sẽ rất giân dữ khi thấy Lan thay thế ba Bình làm Tổng Giám Đốc, nhưng giờ đã khác. Cô không phải là con của ông mà chỉ là một đứa mồ côi được người mà cô gọi là mẹ ở hiện tại mang cô về làm "bức bình phong". Cô như sụp đổ khi biết được điều đó. Mọi thứ chỉ là âm mưu của mẹ cô để chiếm đoạt công ty của ông Huỳnh và bây giờ đã đến lúc chín mùi, cô trở thành vật bị người mẹ kính yêu của mình lợi dụng... Xót xa cho cô.
-Bình không sao chứ?! – Câu nói của Lan kéo Bình về.
-Ơ! Bình không sao. Chỉ nghĩ vẫn vơ thôi!
-Ah! Sao Bình lại uống say rồi lang thang giữa trời mưa vào hôm ấy?!
-Thật xấu hổ! chỉ vì ít chuyện riêng thôi! Nhưng Bình không nhớ tại sao lại ở nhà Lan?!
-Bình ngất xỉu vì bị cảm nên Lan đã đưa Bình về nhìn Bình lúc ấy rất "ngang"... không như bây giờ.
-Cảm ơn Lan rất nhiều...
- Đừng cảm ơn nữa!
-Sương đêm lạnh lắm! Lan khoác vào đi.
-Cảm ơn Bình.
-Tới Lan rồi đấy...
-......... - Không nói gì nhưng cả hai cùng cười như hiểu nhau rất nhiều.
Mỗi người tản mạn với ý nghĩ của riêng mình. Rồi họ tìm được một chổ ngồi lí tưởng để ngắm mặt trời mọc. Lan ngủ trên vai Bình lúc nào không hay, tim Bình như lỗi mất nhịp, hơi thở dồn dập như người "lần đầu biết yêu" cố không cựa mình làm Như Lan tỉnh giấc. Điều gì đã thúc đẩy Bình làm như thế? Không những không mệt mỏi mà còn thấy vui và hạnh phúc. Bình minh dần ló dạng khiến Như Lan tỉnh giấc.
-oh! Xin lỗi đã là phiền Bình.
-Không sao, đừng nói vậy!
Họ cùng tận hưởng phút giây ngọt ngào, trìu mến của bình minh, nắng ngày mới như làm ấm lại tâm hồn lạnh lẽo của cả hai. "không biết Như Lan có cảm giác như mình không?! Chỉ một ngày gần nhau ngắn ngủi... đừng nghĩ vậy, mình không phải!".
-Bình nghĩ gì vậy?!
-Không có gì! Chỉ đang tận hưởng hương vị của cuộc sống này thôi!
-Uh! Đủ rồi mình về thôi!
-Uh!
Họ cùng nhau về thành phố, vừa vào văn phòng đã thấy ông Huỳnh ngồi đó.
-Sao ông bảo tuần sau mới về?
-Ba..... – Tâm Bình ra dấu cho ông Huỳnh biết rằng Như Lan vẫn chưa biết gì.
-Ông thế nào?
-Ba về để lấy ít tài liệu và để nói với con về việc ba sẽ đi lâu hơn dự định cùng việc tuyển thư kí mới. – Thật ra ông đang lo lắng việc đê Tâm Bình và Như Lan làm chung một văn phòng, ông đã quên mất việc ấy. Vì Như Lan chỉ biết ông có một đứa con gái riêng với người đàn bà kia chứ chưa từng gặp mặt. Tâm Bình thì cứ nghĩ ông Huỳnh chỉ có mẹ con cô nên ông cố tình về đây để xem tình hình thế nào?!. Ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Bình tỏ vẻ thông cảm và giúp đỡ ông.
-..........
-Được rồi! ba đi đây. Con ơ..... cháu... nhớ giúp đỡ nhiều cho Tổng Giám Đốc biết không?
-Vâng ah! Cháu sẽ cố gắng – Ông thầm cảm ơn Tâm Bình vì nếu việc này đổ vỡ ông sẽ thật sự mất đi Như Lan vì cô sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho ông khi công ty này cũng là tâm huyết của mẹ cô, cô sẽ không cho phép...
Ông Huỳnh an tâm đi đến sân bay để lo công việc của mình. Một ngày làm việc qua đi, Bình về để đối mặt với người đàn bà ấy, bà ta không yêu thương gì Bình chỉ là bà ta phải dựa vào Bình để lấy tài sản của ông Huỳnh mà cung phụng cho người tình của bà ấy. Bình vẫn phải tươi cười trước người ấy để mong giúp được gì đó cho ông Huỳnh để trả ơn ông đã lo lắng, yêu thương và cho cô tất cả, kể ra cũng phải cảm ơn người đàn bà ấy vì không có bà ta thì Bình đâu có được người cha tốt như vậy. Bình cười mỉa mai rồi bước vào nhà.
-Mẹ, con về rồi!
-Sao hai ngày rồi con mới về?
-Con phải đi xuống Cần Thơ cùng Tổng Giám Đốc giải quyết một số công việc.
-Như Lan thay thế ba con phải không?
-Ơ! Sao mẹ biết? nghe đâu cô ấy mới du học nước ngoài về nên ba đã nhờ cô ấy giúp ba. – Bình giả vờ không biết chuyện.
-Con có nói con là con của ông Huỳnh không?
-Dạ không! Con không muốn vì mình là con của Tổng Giám Đốc mà được ưu ái.
-Tốt!
-Mẹ nói gì?!
-Ba con sẽ đi công tác hơn tháng nữa mới về nhưng chắc ông ấy sẽ không về được nữa...
-Sao ba không về nữa? – Bình ngắt lời mẹ mình.
-Mẹ chỉ nói vậy thôi! Con hãy cố gắng để Như Lan tin tưởng con còn làm tốt công việc của mình nữa chứ!
-Dạ, con biết rồi.
-Cơ hội của mình đến rồi! – "bà Huỳnh" nói thầm.
-Mẹ...
-Ơ!
-Mẹ không sao chứ?!
-Mẹ không sao?! Con lên phòng trước đi!
-Dạ..."bà hồ ly này muốn gì đây?! chẳng lẽ..." – Tâm bình thầm nghĩ.
Bà Huỳnh đang nghe một cuộc điện thoại . Tâm Bình vô tình nghe được.
-Anh giải quyết xong chưa?
- .........
-Được rồi! đừng lo lắng em sẽ có cách khiến nó nghe lời em.
- ...........
-Ông ta sao rồi?
-..............
-Tốt nhất là "một vụ tai nạn".
-...........
-Uh! Em cúp máy đây!
Bình nhanh nhảu.
-Mẹ nói chuyện với ai thế?
Bà Huỳnh giật mình quay lại.
-Mẹ nói chuyện với ba con.
-Ba lên máy bay lúc 10h sáng rồi mà!
-Không, ba con bảo dời chuyến bay lại mai mới xuất cảnh. Ông ấy bảo đi ra Vũng Tàu có ít việc.
-Dạ! ah! Tối nay con không ăn cơm ở nhà đâu, con có hẹn với vài người bạn. Con đi đây!
-Đừng về khuya quá nha!
-Dạ! bây giờ mới 7h mà mẹ.
-"Vũng Tàu, mong rằng còn kịp" – Bình thầm nghĩ.
Từ chiều đến giờ Như Lan cứ thấy không yên trong dạ, như có điều gì đó sắp xảy ra. Gần 10h đêm rồi.
"kẻng...kẻng" tiếng từng mãnh vỡ của thủy tinh va vào nhau, ly nước trên tay Như Lan rơi xuống. Lan ngỡ ngàng với điều vừa xảy ra. Điện thoại Như Lan reo lên.
-Thưa cô! Đây có phải là số điện thoại của cô Như Lan không ạ?!
-Vâng! Là tôi đây.
-Ba cô gặp một tai nạn khi trên đường ra Vũng Tàu cô vui lòng đến đây gấp...
-......
-Alo...alo...
-........ – Như Lan buông lơi chiếc điện thoại.
-Không đâu, không đâu... ông ấy đã lên máy bay lúc sáng rồi kia mà, không lí nào... không đâu.
Như Lan như không tin vào điều mình vừa nghe được. Cô chạy như bay để đi đến đó... cô đã quên mất cô hận ông ấy thế nào, cái chết của mẹ cô ra sao... trong cô bây giờ chỉ muốn biết ba cô vẫn bình an. Cuối cùng cũng đến nơi
-Không được vào. – Hiện trường đã bị phong tỏa.
Hai chiếc xe va vào nhau, ông Huỳnh đã cho xe vào tường, xe của ông Huỳnh lật úp lại, bình xăng vò ra khiến xe ông nổ thành từng mãnh vụn, thân xác ông Huỳnh cũng không còn nguyên vẹn. Như Lan như sụp đổ hoàn toàn, cô không tin người đó lại là ba cô. Bây giờ cô trở thành "đứa trẻ mồ côi" thật sự. Ngày tang lễ của ông cô đã không còn nước mắt để khóc nữ, Tâm Bình và "bà Huỳnh" cũng có mặt vào ngày đau khổ ấy! Bà Huỳnh ra hiệu cho Tâm Bình an ủi Như Lan bà đã ra xe về trước.
-Như Lan, phải cố gắng lên, vượt qua lúc này mới là điều quan trọng. Công ty cần người lãnh đạo, mọi việc cần Lan giải quyết rất nhiều.
-...............
-Hãy khóc đi, khóc cho thỏa nỗi lòng, khóc cho không còn đau thương nữa!
-Lan không tin... Lan không tin... ông ấy nói muốn bù đắp cho Lan, muốn chuột lỗi với mẹ con Lan... ông ấy là người thất hứa.
-Đừng hờn trách nữa Lan ah! Ông Huỳnh đã mất rồi chẳng lẽ Lan vẫn không thể tha thứ cho ông ấy. Có người nhờ Bình đưa cái này cho Lan.
-Là gì vậy?!
-Lan xem rồi sẽ biết.
-.......
Là bức ảnh gia đình của Như Lan lúc bé. Phía sau bức ảnh có dòng chữ.
-"Ba xin lỗi!! ba luôn yêu gia đình của mình..."
-Ba....aaaa..... – Như Lan gào trong đau khổ, khóc ngất trong lòng Tâm Bình. Lí trí lúc này đã không còn đủ sáng suốt để đặt câu hỏi "tại sao Bình có thứ này?"
-Nếu ông Huỳnh nghe được tiếng Lan gọi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
- Ba đã không nghe được nữa rồi... ba...a...aaaa....
Tâm Bình như thấy điều gì đó khiến lòng mình nao nao, khóe mắt cũng cay cay.
-Lan đau thế nào Bình cũng đau như thế ấy!!... Cố lên Lan ah!
-.......... Tiếng khóc như dịu đi đôi chút.
Đêm ấy Tâm Bình ở lại với Như Lan, sau một ngày trong nước mắt sự mệt mỏi đã đưa Lan vào giấc ngủ.
"Lan sẽ vượt qua được mà đúng không?!" Sau một đêm thức trắng chăm sóc cho Như Lan, Tâm Bình về nhà với gương mặt mệt mỏi. Đúng lúc.
-Anh làm tốt lắm!
-...........
-Nhưng giờ không cần ra tay với con bé đó đâu.
-...........
-Ông Huỳnh vừa bị tai nạn nếu nó xảy ra chuyện, cảnh sát sẽ mò đến chổ mình. Đợi chuyện này dịu xuống đã, hơn thế em có một quân bài tốt hơn nhiều với việc xử con bé ấy.
-..........
-Không đợi được cũng phải đợi nhưng không lâu đâu chỉ cần một năm nữa thôi thì số tài sản kết sù đó sẽ nằm trong tay mình anh yêu à!.
-.....
Bình lên tiếng.
-Mẹ nói chuyện với ai vậy?
-Được rồi! em cúp máy đây! – bà Huỳnh nói với vào điện thoại.
-Một người bạn của ba con gọi đến để an ủi mẹ...
-...........
-Như Lan sao rồi con?
-Đang rất buồn. Sao mẹ không hỏi con thế nào? Ông ấy cũng là ba con kia mà.
-Ơ! Mẹ biết con là người mạnh mẽ nên có thể vượt qua mà.
-Con lên phòng chuẩn bị đi làm đây. – Bình quay đi không nhìn mẹ mình.
-Con ăn gì không?
-Không!
Tâm Bình đóng sầm cửa lại "bà độc ác thật, vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ bà hiền từ, nhân hậu... tôi vẫn không tin bà làm điều đó nhưng không ngờ... Chắc chắn mục tiêu kế tiếp sẽ là Như Lan, theo như bà ta nói thì Như Lan tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, bà ta sẽ lợi dụng mình... phải nghĩ ngay kế sách ứng phó mới được!"
Ngày mới bắt đầu, trời hôm nay rất đẹp nhưng sao...
-Sao Lan không nghỉ ngơi thêm? – Tiếng Tâm Bình khi nhìn thấy Như Lan.
-Lan muốn lao vào công việc để vơi... - câu nói bỏ lửng giữa chừng.
-Đừng làm khó bản thân mình Lan ah!
-Lan không sao! Sắp lịch hôm nay cho Lan đi...
-.............
Lan lao như điên vào công việc, không cần biết thời gian là gì. Suốt một tuần lễ Lan ở lại công ty, Lan sợ về đó "nhìn thấy" ba mình, cô sẽ không chịu nỗi.
-Lan ah! Đã đủ rồi!... Lan muốn kiệt sức mà chết sao?
-Mặc Lan... Lan không sao!
-Lan không sao nhưng Bình thì có...
-Lan không bắt Bình ở lại đây.
-Lan biết, Bình không thể để Lan ở đây một mình kia mà.
-Về nhà đi... Bình đưa Lan về.
-................