Đêm,tôi khẽ siết chặt vòng tay để ôm em vào lòng,vì tôi biết,đâu đó vào sáng hôm sau em sẽ rời xa tôi.Hôn lên vầng trán thông minh,tôi chợt đưa tay khẽ lau đi dòng nước mắt đang chực rơi xuống gương mặt em.
Đêm,hôm qua em vừa báo tin sẽ ra đi,như một định mệnh sắp đặt sẵn,tôi chẳng nói chẳng rằng,chỉ mỉm cười chấp nhận số phận.Đưa tay lên đôi vai gầy,tôi vuốt ve nhẹ xuống thân thể yêu dấu,một nụ cười gượng ép hiện lên trên môi em.
Đêm,hôm kia em vẫn còn là của tôi trọn vẹn.Chúng tôi bên nhau và yêu nhau say đắm.Ngồi kề tôi bên chiếc ghế đá kỷ niệm của hai đứa,em thì thầm khẽ vào tai tôi..rồi tôi vòng tay ôm em vào lòng như để hít cho thật sâu hương tóc mùi hoa oải hương của em.Mùi hương em đã dạy cho tôi cách yêu thích nó.
Đêm,hai tuần trước,1 trận cãi nhau ầm ĩ diễn ra trong ngôi nhà thân yêu của chúng tôi,nhưng không phải giữa em và tôi,mà là mẹ em và em.Bác muốn em phải rời xa tôi,rời xa cái mối quan hệ "bệnh hoạn" này để qua nước ngoài du học.Đây có lẽ không phải là lần đầu,nhưng sao tôi thấy ở em đã có một chút gì đó lùi bước..!
Đêm,1 năm trước,chúng tôi yêu nhau hơn cả bản thân mình.Tôi tranh thủ từng giây từng phút để được bên em,còn em thì nhớ nhung tôi ngay cả khi vẫn đang nằm cạnh nhau.Ánh mắt chẳng rời xa được dẫu ai cũng hiểu có khi nên kềm chế những yêu thương kia xuống bớt để cho chúng không mau phai nhạt đi.
Đêm,của vài năm trước,gặp em và yêu em là một hạnh phúc và là điều duy nhất đã làm tôi thầm cảm ơn ông trời.Em tinh khiết và thánh thiện,em xinh đẹp và ấm áp,em kiêu sa và thông minh đến mức tôi như đắm chìm và tan chảy vào em.Và một sớm mai đẹp trời,em bỗng dưng trở thành của tôi.
Đêm nay,từng cơn gió cứ lùa vào mảnh màn đang ủ rũ,nơi đó có tôi,vòng tay vẫn ôm em và mong chờ bình minh sẽ thôi không còn nhớ để trở về nữa...!
Đêm.ĐÊM CHƠ VƠ
Đêm chơ vơ
Đêm... người bi quan thì bảo là kết thúc của một ngày, người lạc quan lại cãi rằng đó cũng có thể là mở đầu cho một ngày mới.
Nhưng với nó... đêm đơn giản là khoảng thời gian yên bình nhất...
Khoảng thời gian nó không phải đối mặt với học hành, công việc, bạn bè, gia đình...
Khoảng thời gian cho nó nghĩ về chị...
Đêm... Người hay nhắn tin cho nó. Người hiểu đêm là lúc nó yếu đuối nhất, và cần lắm một chỗ dựa để không làm những chuyện dại dột.
"Sao biết hay vậy?"
"Đơn giản mà, cùng hoàn cảnh nên hiểu nhau."
Nó hỏi, cùng hoàn cảnh là sao, Người không đáp.
Đêm... từng cơn gió thoáng qua... lạnh... Khẽ đắp thêm chăn, nó nhắm mắt. Khuôn mặt chị lại hiện ra.
Đôi mắt sâu, nụ cười nửa miệng, lúm đồng tiền... Tất cả về chị, sao có thể in sâu trong tâm trí của nó như thế?
Cười. Nó yêu chị mà.
Đêm... Người hỏi nó sao cứng đầu thế. Cứ mãi nghĩ về một thứ đã không còn là của mình. Nó không biết trả lời Người sao. Đã bao nhiêu lần nó cũng tự đặt câu hỏi đó cho mình rồi.
"Sao vẫn mãi yêu chị?"
"Sao không tìm một bến đỗ khác cho con tim?"
Hỏi, rồi mệt nhoài với những câu hỏi không lời đáp của mình.
Đêm... nó mở điện thoại ra, tay bấm nhanh một tin nhắn. Send. Lại tự mắng mình, sao yếu đuối thế, lại làm phiền chị nữa rồi.
"Ngủ ngon"
Chuông tin nhắn tới, hít một hơi thật sâu, nó mở điện thoại ra.
"Uhm, em ngủ ngoan"
Lại cười. Vẫn như thế. Mãi mãi như thế.
Đêm... Người xin lỗi vì đã bỏ rơi nó. Nó nói, không có gì. Hậu quả nó gây ra cũng chẳng lớn lắm.
"Một người không có gì đặc biệt với mình mà cứ chúc ngủ ngoan mãi thì có lạ lắm không?"
"Tùy người thôi. Nhưng cũng lạ thật đấy."
"Sao không bao giờ chúc tôi ngủ ngoan? À, thật ra cũng chưa bao giờ chúc tôi ngủ ngon nhỉ?"
Người không đáp.
Đêm... nó nói yêu chị.
"Em yêu chị"
"Tại sao?"
"Không biết, yêu là yêu thôi"
"Không sợ sao?"
"Có... nhưng yêu nhiều hơn"
"Uhm. Chị... cũng vậy"
Đêm... Người nói rằng dạo này Người thích một người.
"Vậy à? Chúc mừng nhé!"
"Không có gì đáng để chúc mừng hết."
"Tại sao?"
Lại một tin nhắn không có lời đáp.
Đêm... chị bảo chia tay đi. Nó mỉm cười, chấp nhận một sự thật quá rõ ràng.
"Chị đã yêu một người khác rồi. Xin lỗi em"
"Thẳng thừng vậy? Không thể tìm được lí do nào dễ chấp nhận hơn ư?"
"Nói dối càng làm mọi chuyện tồi tệ thôi. Xin lỗi"
"Không cần, uhm, vậy thì chia tay"
Đêm... nó gọi cho Người. Lần đầu nghe được giọng nói của Người. Trầm và ấm.
"Sao tự nhiên gọi vậy?"
"Nhớ chuyện cũ, buồn một chút, nên gọi."
"Sao cứ nhớ hoài vậy?"
"Chả biết nữa..."
Nó cúp máy. Đi ngủ. Không muốn trả lời câu hỏi của Người.
Đêm... nó đau tới xé lòng khi thấy chị vật vờ trước cổng nhà nó. Đỡ chị vào nhà, mùi rượu bia nồng nặc. Nó hỏi:
"Đau vậy, sao vẫn còn yêu?"
"Em từng nói, yêu là yêu thôi mà. Cần gì phải lí do?"
"Uhm..."
Nó chấp nhận là người nghe chị trút bầu tâm sự, là bờ vai cho chị dựa vào mỗi khi buồn, là cánh tay đỡ chị mỗi khi chị gục ngã.
Vì... yêu là yêu thôi.
Đêm... nó kể cho Người nghe về ước mơ của nó. Một ngôi nhà màu tím, một tủ sách thật to, đơn giản vậy thôi.
"Phải có người trong đó chứ?"
"Uhm... nhưng... có lẽ bây giờ người đó không thể ở trong ngôi nhà này được rồi."
"Tại sao?"
"Vì... có một ngôi nhà khác hấp dẫn hơn."
Đêm... chị bảo người ta đã chấp nhận chị. Nó cười, chúc mừng chị, cuối cùng thì sao bao nhiêu đau khổ, chị cũng có được hạnh phúc mà mình mong muốn.
Còn nó... bao giờ đây?
Đã từng có, lại vụt mất, liệu có còn cơ hội khác cho nó không?
Đêm... Người bảo Người muốn bảo vệ nó, che chở nó suốt đời. Nó hỏi Người không sợ nó vẫn còn bận lòng với quá khứ à? Người cười, sợ gì, rõ ràng nó vẫn còn bận lòng đó thôi. Nó cũng cười, không nói. Hiểu nó có lẽ chỉ có Người.
"Biết vậy sao còn yêu?"
"Yêu là yêu thôi. Không cần biết tại sao."
Nó giật mình. Lại câu nói đó. Câu nói nó ghét cay ghét đắng.
"Quên đi, không có kết cục gì đâu."
Nó tắt máy. Vết thương lại nhói đau. Nhắm mắt. Một giọt nước rơi xuống.
Đêm... chị lại đến bên nó. Vẫn mùi bia rượu nồng nặc. Chị và người ta cãi nhau, chị bảo. Người đó ghen với nó, nghĩ chị vẫn còn tình cảm với nó. Chị khóc, lần đầu nó thấy chị rơi nước mắt. Cười. Kẻ cứng đầu như chị cũng có lúc ủy mị vì một người rồi ư?
Chị hôn nó. Thoáng chốc, những cảm giác ngọt ngào tưởng như đã chết rồi trở lại. Nó phân vân. Tiếp tục hay dừng lại? Cảm giác tội lỗi chẳng đủ lớn để giết chết những nhịp đập điên cuồng trong tim nó. Nó nhắm mắt, cố gắng bắt kịp nhịp điệu của chị.
Đêm... nó thuộc về chị...
Đêm hết, chị tỉnh cơn say của mình, bàng hoàng nhận ra mọi chuyện. Chị ngượng ngùng, không biết nói chi. Nó cười nhẹ. Chị cần gì phải ngượng ngùng, tự nó làm mà. Nó bảo, đêm qua cả hai đều say, xem như chưa có gì.
Chị ừ, chị cũng không muốn nghĩ nhiều. Rồi chị đi, mình nó ở lại với vết đỏ trên giường. Màu đỏ nhạt đi bởi những giọt nước mắt.
Đêm... lần đầu nó gặp Người. nó nói với Người nó mãi mãi thuộc về một người khác rồi. Người không nói gì. Lặng lẽ ôm nó thật lâu, Người bảo, Người cũng mãi mãi thuộc về một người rồi. Nó gật đầu, tình đơn phương có bao giờ tốt đẹp.
Như một cuộc đuổi bắt, nó suốt đời chạy theo chị, chạy theo cái hạnh phúc đã bị bụi thời gian xóa mờ, Người suốt đời tìm nó, tìm cái hạnh phúc mà Người không bao giờ có được. Sẽ đẹp biết bao nếu nó dừng lại, và Người tìm ra nó. Hai trái tim vỡ ghép lại sẽ lành chăng? Rồi cả hai cùng sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhưng... đã là đuổi bắt thì không có điểm dừng, và cái gọi là hạnh phúc mãi mãi chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.
End.