Chapter 1:
"Xin chào các bạn, một tuần lễ trôi qua thật nhanh phải không? Nhã Kỳ nhớ các bạn lắm. Rất mong đến tối thứ tư để được cùng các bạn trò chuyện. Vì hôm nay là ngày của các bạn nữ nên chương trình đêm nay Nhã Kỳ sẽ đặc biệt dành riêng cho các bạn. Xin lỗi các bạn nam nhé. Trong tay Nhã Kỳ bây giờ có rất nhiều thư mà các bạn nữ đã gởi đến. Một chút nữa thôi, Nhã Kỳ sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn. Bây giờ chúng ta hãy nghe một bài hát trước nha. Lần trước Nhã Kỳ hứa với một bạn khán giả rằng sẽ hát cho bạn đó nghe. Tuy giọng Nhã Kỳ không được hay, nhưng các bạn cũng hãy cùng Nhã Kỳ hát chung nhé. Nhã Kỳ sẽ hát bài "Đắng Cay."
".......
Biết thế khi xưa đừng chung đường
Sợi nắng giọt mưa nào ai khó lường
Ánh mắt đôi môi càng bẽ bàng
Tình đắng tình say tình đã lỡ làng
Vẫn mãi mãi yêu anh yêu vô vàng
Vẫn mãi mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang...
...."
"Nhã Kỳ đã hát xong rồi. Các bạn vẫn còn đây chứ? Không ai bỏ đi hết có phải không? Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chương trình nhé. Nhã Kỳ sẽ đọc lá thư đầu tiên của một bạn nữ tên là Bảo Ngọc. Lá thư được viết như sau:
---------Nhã Kỳ, tại sao khi yêu nhau người ta hứa thì nhiều, mà lại không làm được những điều mình đã hứa như vậy?---------
"Hmmm, các bạn có biết vì sao không? Theo Nhã Kỳ nghĩ thì khi một người hứa với người yêu mình điều gì, có lẽ người đó muốn cho người yêu của mình một sự tin tưởng. Không quá lo lắng, nhưng có lẽ vì công việc, hay một lý do nào đó lại quên đi lời hứa của mình. Nhã Kỳ nghĩ, cách tốt nhất là Bảo Ngọc nên hỏi người yêu của mình coi vì sao anh ấy lại quên thực hiện lời hứa của mình nhé. Hoặc là Bảo Ngọc có thể gợi lại để cho anh ấy nhớ."
Bây giờ đến lá thư thứ hai:
-----Nhã Kỳ ơi, chị lỡ yêu giọng nói, tiếng cười của Nhã Kỳ rồi, bây giờ phải làm sao đây? Nhã Kỳ có đồng ý hẹn hò với chị không?----
"Rất cám ơn tình cảm của chị dành cho Nhã Kỳ. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ cùng chị đi ăn một bữa. Hẹn một ngày nào đó nhé."
-
-
........
Vì nhiều thư khán giả gởi đến quá nên Nhã Kỳ phải ở lại thêm một tiếng nữa. Sau khi chương trình hoàn tất, Vy Tiên đi lại bên cô:
-Em làm tốt lắm Nhã Kỳ. Để mọi thứ ở đây đi, chị sẽ giúp em dọn dẹp. Có người đang đợi em ở ngoài kia. Về trước đi.
Nhã Kỳ mỉm cười rồi chạy ra ngoài. Đón cô là gương mặt tươi rói của Tuấn Kiệt:
-Đợi em có lâu không?
Tuấn Kiệt nắm tay Nhã Kỳ lắc đầu:
-Không lâu. Chương trình hôm nay hay lắm.
Nhã Kỳ quay lại hỏi:
-Anh có nghe sao?
Tuấn Kiệt lấy giỏ sách từ tay Nhã Kỳ, anh gật đầu:
-Anh có nghe trong xe. Lúc nãy dường như có người tỏ tình với em phải không?
Nhã Kỳ bật cười. Tiếng cười của cô hòa lẫn tiếng gió nghe giòn tan. Tiếng cười làm người đi bên cạnh cũng phải cười theo.
-Khán giả của em thật thú vị phải không anh?
Tuấn Kiệt xiết tay Nhã Kỳ, anh thực sự không thích khi Nhã Kỳ có quá nhiều người hâm mộ. Anh chỉ muốn Nhã Kỳ thuộc về anh thôi. Nhưng anh không thể kêu cô đừng làm việc này nữa vì dù sao đó cũng là việc mà Nhã Kỳ thích làm. Đôi khi Tuấn Kiệt cũng thấy mình buồn cười. Có ai thấy mặt Nhã Kỳ đâu? Họ cũng chỉ nghe giọng nói thôi. Với lại ở Mỹ không dễ dàng có được một chương trình radio hay như vậy. Tuấn Kiệt biết mình sẽ rất ích kỷ nếu đề nghị Nhã Kỳ nghỉ việc, nên anh chỉ giấu nó trong lòng:
-Em muốn ăn gì nào?
Nhã Kỹ đưa một ngón tay lên môi nũng nịu:
-Em muốn ăn cua rang me.
Tuấn Kiệt hôn phớt vào môi cô.
-Tuân lệnh. Chúng ta đi ăn cua rang me thôi
***
Tuệ Minh vừa coi lại chồng hồ sơ, vì hôm nay cô phải ra tòa. Nguyên đêm qua cô thức khuya nghe chương trình radio, rồi phải làm việc khuya nữa nên cô cảm thấy nhức đầu. Cô nhắm mắt lại thì có bàn tay xoa nhẹ lên trán cô.
-Mệt lắm hả Tuệ Minh? Có phải hồi tối không chịu làm việc sớm mà nằm nghe "nàng Nhã Kỳ" nói chuyện không?
Tuệ Minh mở mắt ra và bật cười:
-Sao nghe trong giọng có một chút ganh tỵ vậy nè? Cô thư ký xinh đẹp của tôi ơi. Chỉ là tôi thích nghe chương trình đó thôi.
Kim Ngân trề môi:
-Cái đó chỉ có chị mới biết được. Lúc nãy anh Phúc Vinh có gọi qua nói rằng tối nay hẹn chị ở quá bar 472 đó.
Tuệ Minh bỏ hồ sơ vào giỏ của mình rồi đứng dậy.
-Chị biết rồi. Chị phải đến tòa đây. Em gọi cho Việt Hà đem hồ sơ giấy tờ còn lại đến cho chị trước 2h chiều nay nhé.
Tuệ Minh không đến thẳng tòa mà lái xe đến bệnh viện. Cô vừa bước vào thì không khỏi ngạc nhiên khi thấy có một bình hoa mới được đặt sẵn trên bàn. Ngoài cô ra thì bệnh nhân không còn ai khác. Cho dù bạn bè thì họ cũng không thể biết bệnh nhân đang nằm ở đây. Tuệ Minh đặt bó hoa mình mới đem tới bỏ xuống bàn, ở ngay bên cạnh bình hoa mới đó. Cô muốn ra ngoài để hỏi cho biết. Nhưng cô y tá lúc nãy đi vào:
-Chà Tuệ Minh. Sao hôm nay cô đến sớm vậy?
Không trả lời câu hỏi đó. Tuệ Minh hỏi:
-Hoa này của ai mang đến vậy?
Cô y tá mỉm cười trả lời:
-Có một cô gái nói là bạn của Bích Trang nên xin vào thăm. Cô ấy cũng vừa mới rời khỏi đây thôi.
Tuệ Minh nhíu mày suy nghĩ, nhưng cô không thể đoán ra người đó là ai.
-Làm sao bạn của Bích Trang biết cô ấy nằm đây được? Chị có biết tên cô gái lúc nãy không?
Cô y tá gật đầu:
-Cô ấy tên là Nhã Kỳ. Hiện giờ đang làm cho chương trình radio vào mỗi tối thứ tư đó. Việc làm mà trước đây Bích Trang đảm nhiệm.
Tuệ Minh không hỏi nữa, mặc dù trong lòng rất muốn biết vì sao cô gái ấy biết được. Và cũng càng ngạc nhiêu khi người đó lại là Nhã Kỹ. Tuệ Minh lắc đầu, xua đi ý nghĩ của mình. Rồi đi lại ngồi xuống bên Bích Trang. Cô lấy chiếc khăn ướt từ tay cô y tá, rồi lau lên cổ, lên tay cho Bích Trang.
Cô y tá không lấy làm lạ, vì đây không phải là lần đầu tiên Tuệ Minh làm việc này. Đôi khi họ cũng thắc mắc không hiểu Tuệ Minh là gì của Bích Trang, nhưng không ai dám hỏi.
-Tôi đi ra ngoài đây. Cần gì thì cứ gọi, tôi sẽ vào liền!
Tuệ Minh gật đầu rồi tiếp tục làm công việc mà cô thường làm. Mỗi ngày cô dành ba tiếng đến đây để chăm sóc cho Bích Trang. Cô biết tuy Bích Trang bây giờ nằm đây như người chết, nhưng cô vẫn muốn làm hết sức mình. Bích Trang luôn được cô dành vị trí quan trong dù có như thế nào đi nữa. Hiện tại cô chưa thể để Bích Trang rời khỏi mình được, nên cô đã bỏ rất nhiều tiền để cô ấy được nằm đây.
-Bích Trang à. Em không thể nằm mãi ở đây được. Dậy đi nào. Chị nhớ Bích Trang của chị rồi đấy...
Tuệ Minh làm xong mọi thứ. Cô hôn lên trán Bích Trang rồi rời khỏi bệnh viện. Cô hít một hơi dài và đến tòa.
Tuệ Minh đã thành công. Cô đã cãi thắng cho thân chủ của mình. Khi người đàn bà ấy nắm tay cô cám ơn rối rít, Tuệ Minh chỉ mỉm cười.
Đi ra xe, Tuệ Minh nhớ lại lời nói của Kim Ngân lúc sáng nên cô lái xe thẳng đến quán bar 472. Tuệ Minh ít khi đến những nơi này, nhưng hôm nay cô cũng muốn uống một chút. Với lại cũng hơn hai tuần rồi cô không gặp Phúc Vinh. Anh mới vừa đi công tác ở Thái Lan về. Tuệ Minh muốn gặp anh. Đậu xe rồi, Tuệ Minh đi vào trong. Có rất nhiều người đang uống rồi nhảy chật kín cả căn phòng. Tuệ Minh đưa mắt tìm Phúc Vinh thì thấy anh vẫy tay ra hiệu cho cô. Tuệ Minh đi lại và không khỏi ngạc nhiên khi có thêm vài người mà cô chưa bao giờ gặp. Ít khi Phúc Vinh dẫn người lạ khi đi gặp cô, vì anh biết cô không thích như vậy.
-Tuệ Minh, ngồi xuống đây với anh.
Tuệ Minh mỉm cười chào những người đang ngồi cùng bàn với Phúc Vinh, và ngồi xuống bên cạnh anh. Ghé tai Tuệ Minh, Phúc Vinh nói nhỏ:
-Họ là bạn của anh. Chỉ tình cờ gặp nên họ muốn ngồi chung luôn. Em không ngại chứ?
Tuệ Minh lắc đầu. Bây giờ cô chỉ muốn uống thôi. Cô cũng không quá quan tâm ai đang ngồi kế bên mình. Phúc Vinh nhìn cô rồi nói tiếp:
-Em có vẻ đang rất mệt. Có muốn về không? Anh đưa em về.
Tuệ Minh cầm ly rượu người bồi bàn vừa đem lại, và uống một ngụm nhỏ. Cô cảm thấy dễ chịu hơn.
-Không cần đâu. Em muốn uống một chút.
Tuấn Kiệt quay sang Phúc Vinh hỏi:
-Giới thiệu đi chứ Phúc Vinh. Người yêu của cậu à?
Phúc Vinh nhìn Tuệ Minh ánh mắt ngây dại:
-Đó là điều mình luôn mong muốn, nhưng nàng chưa chịu. Mình đang cố hết sức đây.
Để anh giới thiệu mọi người cho em biết. Phúc Vinh chỉ vào người bên phải anh, rồi đi một vòng.
-Đây là Trí Dũng, và Nhật Phi. Còn người vừa nói lúc nãy là Tuấn Kiệt, và bạn gái của cậu ấy là Nhã Kỳ. Còn ba người khác thì em đã biết rồi phải không? Kim Ngân đang trên đường đến. Chút nữa em sẽ gặp em ấy thôi.
Tuệ Minh không quan tâm đến những gì Phúc Vinh vừa nói, vì nãy giờ cô đang nhìn người con gái đối diện cô. Cô gái có cái tên Nhã Kỳ. Cái tên mà cả buổi chiều hôm nay cứ nằm mãi trong trí nhớ của Tuệ Minh. Cô không biết người này và người cô muốn biết có phải là một người không, nhưng thật thú vị khi cô nhìn mà cô ấy cũng nhìn lại. Cả hai như đang đấu tranh bằng mắt và không ai chịu nhường ai cho đến khi trên môi Tuệ Minh nở một nụ cười và nó làm Nhã Kỳ quay cái nhìn về hướng khác.
-Nhã Kỳ, anh gọi cho em một ly nữa nhé?
Nhã Kỳ xua tay:
-Em đủ rồi. Mai em còn phải đi làm.
Tuấn Kiệt vòng tay qua eo Nhã Kỳ, và không hiểu sao điều đó lại làm Tuệ Minh khó chịu. Nhưng nếu ai mà biết Tuệ Minh thì họ sẽ cảm thấy bình thường thôi, vì Tuệ Minh che giấu cảm xúc của mình rất giỏi. Cô nhún vai rồi quay sang nói với Phúc Vinh:
-Nhảy với em
Phúc Vinh mừng rỡ ra mặt. Tuệ Minh rất ít khi chịu ra nhảy mà bây giờ lại còn muốn nhảy với anh nên Phúc Vinh không thể để mất cơ hội này. Khi Tuệ Minh nhảy, ai cũng nhìn vì cô nhảy rất đẹp. Giao Linh bật thốt:
-Cô ấy vẫn như vậy, vẫn quyến rũ và luôn làm người khác muốn có cô ấy cho bằng được. Cùng cái vẻ bề ngoài lạnh lúc đó, cô ấy còn làm cho người khác muốn tìm hiểu hơn nữa.
Trí Dũng gật đầu:
-Anh cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị, nhưng không thể dành với Phúc Vinh được. Thật đáng tiếc. Mà em đừng nói với anh rằng em cũng là một trong những người muốn có được cô ấy chứ, Giao Linh?
Vẫn không rời mắt khỏi Tuệ Minh, Giao Linh bưng ly rượu đưa lên miệng:
-Chuyện đó anh không cần biết đâu.
Nãy giờ Nhã Kỳ nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người họ. Lâu lâu cô cũng đưa mắt nhìn Tuệ Minh. Quả thật, nơi Tuệ Minh có một sức thu hút rất lớn. Cô nhớ nụ cười lúc nãy của Tuệ Minh nữa. Nó làm tim cô đập rộn ràng. Đây là lần đầu tiên tim cô bị như vậy, mà chính Nhã Kỳ không hiểu vì sao.
Chapter 2:
Sau lần gặp gỡ trước, gương mặt Tuệ Minh luôn ngự trị trong tâm trí Nhã Kỳ. Cô thật không hiểu vì sao cô cứ nhớ đến nụ cười của Tuệ Minh. Nhã Kỳ gõ nhẹ vào trán mình. Đêm nay cô phải hướng dẫn chương trình, nhưng đầu óc cô lại không tập trung một chút nào. Vy Tiên đi lại bên cô:
-Em không được khỏe sao Nhã Kỳ?
Nhã Kỳ ra hiệu là mình không sao để Vy Tiên khỏi lo. Cũng may cho cô là chương trình hôm nay không quá dài nên Nhã Kỳ cũng cảm thấy bớt căng thẳng. Sau khi kết thúc chương trình, Nhã Kỳ đến nơi mà cô đã hẹn trước với Tuấn Kiệt. Cô cầm điệu thoại định gọi cho anh, thì cô thấy một tin nhắn từ anh:
-----Em vào trong trước đi nhé, anh đã đặt bàn rồi. Anh sẽ đến liền------
Nhã Kỳ đi vào trong và ngồi xuống chờ đợi. Cô cũng không muốn gọi thức ăn trước, vì cô muốn đợi Tuấn Kiệt luôn. Cô ngồi chưa được bao lâu thì thấy Tuệ Minh đi vào. Tuệ Minh đi lại, ngồi vào bàn phía trong cùng. Cô không biết Tuệ Minh có thấy mình không, nhưng cô thật sự không muốn đối diện với Tuệ Minh vào lúc này. Lâu lâu cô nhìn Tuệ Minh rồi quay mặt về phía cửa chờ đợi Tuấn Kiệt. Được mười lăm phút sau thì cô thấy một tin nhắn của Tuấn Kiệt trong điện thoại:
----Anh xin lỗi em, nhưng công việc nhiều quá; anh không thể nào tới được. Em ăn trước đi nhé. Bữa khác anh sẽ đền bù----
Nhã Kỳ nhíu mày, cô biết là Tuấn Kiệt biết cô không thích ăn một mình trong nhà hàng. Đây không phải là lần đầu tiên Tuấn Kiêt thất hẹn với cô, nhưng là lần đầu tiên cô phải ngồi chờ đợi trong một quán ăn như thế này. Trong đầu Nhã Kỳ không biết mình nên đứng dậy đi hay tiếp tục ngồi ăn một mình. Thì Tuệ Minh đi lại ngồi xuống bên cạnh:
-Nhã Kỳ không ngại Tuệ Minh ngồi chung chứ?
Nhã Kỳ ngước mặt lên nhìn Tuệ Minh, vẫn nụ cười làm trái tim cô đập rộn ràng. Tuệ Minh thật sự rất đẹp, nét đẹp thu hút người đối diện làm người ta muốn nhìn cô hoài.
-Nhã Kỳyyyy
Nhã Kỳ giật mình khi nghe Tuệ Minh gọi tên cô một lần nữa.
-hmm...
Thấy Nhã Kỳ lúng túng, Tuệ Minh vỗ nhẹ vào tay Nhã Kỳ.
-Bạn của Tuệ Minh bận không đến được, nếu Nhã Kỳ thấy phiền thì thôi vậy.
Nhã Kỳ bất giác buộc miệng:
-Tuấn Kiệt cũng đang bận nên không đến được, chúng ta có thể ngồi chung.
Nhã Kỳ cuối mặt sau khi nói xong. Cô không ngờ mình lại khai ra hết như vậy. Nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô lại cảm thấy vui khi có Tuệ Minh cùng ăn với mình.
-Nhã Kỳ muốn dùng gì?
Nhã Kỳ rời mắt hỏi gương mặt Tuệ Minh và cuối xuống nhìn vào menu.
-Nhã Kỳ ăn cơm gà, còn chị?
Tuệ Minh chu miệng như đang suy nghĩ phải chọn món gì. Cô không biết cử chỉ của cô làm Nhã Kỳ nhìn sững. Nó thật sự dễ thương. Khi Tuệ Minh ngước mặt lên thấy Nhã Kỳ nhìn mình, cô hỏi:
-Mặt chị dính gì sao, Nhã Kỳ?
Nhã Kỳ đỏ mặt lắc đầu. Còn Tuệ Minh thì cứ tủm tỉm cười. Khi gọi xong món ăn rồi, Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ hỏi.
-Em còn đi học hay đã đi làm rồi Nhã Kỳ?
Nhã Kỳ xoay xoay chiếc điện thoại trong tay trả lời:
-Em đi làm rồi, còn chị?
Tuệ Minh muốn hỏi Nhã Kỳ về chuyện lần trước, cô thật sự muốn biết người mà cô suy nghĩ mấy hôm nay và Nhã Kỳ đang ở trước mặt cô co phải là cùng một người hay không. Tuy giọng nói và cái tên đều giống nhưng Tuệ Minh muốn biết chắc chắn chứ không phải chỉ vài phần như vậy. Tuệ Minh biết đôi lúc cô hỏi sẽ làm Nhã Kỳ khó xử, vì họ cũng không quá thân mật. Mà cái việc làm đó của Nhã Kỳ thì không thể để người khác quá tò mò được, nên cô không hỏi nữa mà trả lời câu hỏi của Nhã Kỳ:
-Chị cũng đi làm rồi.
Tuệ Minh trả lời xong thì cả hai cùng im lặng. Cũng may lúc đó thức ăn vừa ra tới, nếu không thì không khí sẽ rất ngột ngạt.
-Mời em Nhã Kỳ.
Nhã Kỳ cầm đũa.
-Mời chị.
Cả Tuệ Minh và Nhã Kỳ đều chăm chú ăn phần ăn của mình. Có nhiều điều họ muốn hỏi về nhau, muốn biết về nhau nhưng cả hai đều cảm thấy quá mới mẻ để hỏi những việc riêng như vậy.
Chợt điện thoại của Nhã Kỳ rung lên và nó làm Nhã Kỳ giật mình. Cô quơ tay xém làm đổ ly nước nếu Tuệ Minh không nhanh tay chụp lấy.
-Em xin lỗi.
Tuệ Minh lắc đầu mỉm cười. Cô nhẹ nhàng.
-Em nghe máy đi.
Nhã Kỳ bấm điện thoại và trả lời.
-Hello.
-Nhã Kỳ, anh xin lỗi. Anh xong rồi đây. Em đang ở nhà phải không?
-Em đang ăn ở nhà hàng.
-Em ăn một mình à?
-Anh ngạc nhiên sao?
-Anh xin lỗi mà. Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.
-Em quen rồi. Đã quá quen với việc này rồi. Nhưng em không có ăn một mình, em đang ăn với Tuệ Minh.
-Tuệ Minh? Người lần trước mình gặp có phải không?
-Đúng vậy.
-Vậy ăn xong anh đến đón em nhé?
-Không cần đâu. Em lái xe đến đây, em có thể về được. Tối về em sẽ gọi cho anh.
-Em không giận anh chứ?
-Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Em đang ăn, bye anh!
-Bye em. Cho anh gởi lời chào Tuệ Minh.
Nhã Kỳ tắt điện thoại mà gương mặt không được vui. Tuệ Minh thấy vậy nên cũng không hỏi han gì hết.
-Anh ấy gởi lời chào đến chị.
Tuệ Minh nghe Nhã Kỳ nói vậy thì đưa mắt nhìn lên gương mặt Nhã Kỳ.
-Em sẽ ăn ngon hơn nếu em cười lên.
Nhã Kỳ nhìn Tuệ Minh rồi không hiểu sao cô mỉm cười. Cảm giác bực bội trong lòng cũng tự nhiên bay đi. Tuy vừa mới quen nhưng ở bên Tuệ Minh, Nhã Kỳ cảm thấy cũng rất thoải mái và cô thích cảm giác này.
-Cám ơn chị.
Tuệ Minh lấy khăn giấy lau sơ miệng.
-Chị cũng bị cho leo cây mà? Chị cũng phải cám ơn em chứ? Nếu không chị cũng sẽ ăn một mình...
Ăn xong, Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ ra xe của cô.
-Em về cẩn thận.
Tuệ Minh định quay đi nhưng Nhã Kỳ gọi lại.
-Chị có muốn đi uống nước không?
Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ và cô gật đầu.
-Vậy đi xe của chị nhé. Chút nữa mình sẽ quay lại lấy xe của em.
Nhã Kỳ khóa xe rồi đi theo Tuệ Minh. Cả hai đi đến một quán nước khá yên tĩnh, nhưng cách trang trí rất đẹp. Nhã Kỳ cảm thấy thích nơi này. Cô không ngờ ở trung tâm thành phố lại có quán nước thơ mộng như vậy. Tuệ Minh thấy vẻ thích thú hiện lêng trong mắt Nhã Kỳ thì cô nói
-Quán nước này của một người bạn. Ở đây bán sinh tố rất ngon. Em thử nhé?
Nhã Kỳ đọc menu và không khỏi ngạc nhiên khi tất cả các món giải khát đều có ở đây. Tuệ Minh cảm thấy vui khi cô biết Nhã Kỳ thích nơi này.
-Chúng ta có thể đến đây thường xuyên nếu em muốn.
Nhã Kỳ không ngờ Tuệ Minh lại tinh ý như vậy. Chị ấy hiểu cô muốn gì dù chỉ nhìn bằng ánh mắt.
-Nhất định vậy, bí mật của mình nhé?
Nhã Kỳ cũng ngạc nhiên khi cô nói ra điều đó. Nhưng cô không thấy hối hận một chút nào, mà cảm thấy lâng lâng một cảm giác kỳ lạ.
-Được thôi. Là bí mật của chúng ta!
Tuệ Minh đưa ngón tay út ra và Nhã Kỳ đan ngón tay mình vào đó. Gương mặt Nhã Kỳ đỏ bừng và vô tình Tuệ Minh đã nhìn thấy được. Một đêm thật thú vị của cả hai.
Thời gian trôi qua thật mau, thấy cũng đã khuya rồi nên Tuệ MInh đưa Nhã Kỳ lại quán ăn để lấy xe, sau khi Nhã Kỳ đi rồi, Tuệ Minh cũng cho xe chạy về nhà. Cô vừa vào cửa thì điện thoại cô reo lên. Tuệ Minh bật máy, chưa kịp nói câu nào thì người ở bên kia nói một tràng:
-Tuệ Minh! Chị thật quá đáng! Tại sao hẹn với em rồi lại nhắn tin là không tới? Cũng may em đang đi nửa đường, chứ nếu em ngồi vào quán rồi mà chị cho em leo cây như vậy thì em sẽ giận chị suốt đời.
Tuệ Minh bật cười:
-Biết rồi Huệ Tâm. Chị xin lỗi em, được chưa? Là vì lúc nãy bận quá nên chị không đến chỗ hẹn với em được.
Tuệ Minh nói rồi tự le lưỡi. Cô không ngờ mình nói dối cũng hay ghê. Nhưng cô không thể nói sự thật, vì Huệ Tâm mà biết cô vì Nhã Kỳ mà hủy hẹn với cô ấy thì Tuệ Minh sẽ phải nghe Huệ Tâm ca cẩm suốt ngày.
-Lần này tha cho chị đó. Lần sau không được lỡ hẹn với em nữa đâu.
-Chị biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Mà em ăn tối chưa?
-Dĩ nhiên là em ăn rồi. Chị Kim Ngân đưa em đi ăn. Chị ấy nói chắc chị lỡ nghe "nàng Nhã Kỳ" của chị mà lỡ hẹn với em. Mà chị ấy nói đúng không?
Tệ Minh giật mình và suýt đánh rơi chiếc điện thoại. Nhưng cô đưa tay chặn ngực mình cho bình tĩnh lại.
-Làm gì có chuyện đó! Hôm nay chị bận thiệt mà!
Em cũng nghĩ qua. Chị Kim Ngân là thư ký của chị, sao chị ấy không biết chứ?
-Không tin thì thôi vậy. Chị đi ngủ đây. Em với Kim Ngân chỉ giỏi ăn hiếp chị thôi. Nói với người yêu của em rằng ngày mai chị sẽ cho cô ấy thôi việc.
-Chị dám? Em sẽ méc ba mẹ là chị không thương em, rồi ba mẹ sẽ đem cả hai về lại tiểu bang Florida cho gần ba mẹ luôn!
-Thôi thôi... được rồi. Chị sợ cô út quá. Chị sẽ đền bù cho cả hai một bữa ăn vào tối mai. Em có thể ăn bất cứ món gì em muốn, và ở bất cứ nơi nào. Happy?
-hiihhii... thank you very much. Chị hai muôn năm. Thôi em đi ôm người yêu của em đây. Chị cũng nên đi tìm người yêu để ôm đi. Chẳng hạn như nàng Nhã Kỳ đó. Bye.
-Nè...
Huệ Tâm cúp điện thoại trước khi Tuệ Minh có dịp mắng em mình. Nhà cô chỉ có hai chị em nên cô rất yêu thương Huệ Tâm. Ba mẹ cô thì ở bên Florida cho gần ông bà nội ngoại và bà con. Chỉ có cô là qua Cali học đại học nên ở luôn bên này. Tự nhiên Tuệ Minh cười một mình khi nhớ lại bữa tối của mình và Nhã Kỳ. Cô dần hiểu ra vì sao cô không cho Phúc Vinh cơ hội đến với mình. Có lẽ cô thuộc về người khác.