Nó chạy nhanh vào một con hẻm nhỏ đang say ngủ, tiếng chó sủa um sùm vang lên khắp cả xóm. Sau lưng nó, hai thằng dân phòng vẫn kiên nhẫn chạy theo."Kỳ này chắc dính cải tạo rồi, mẹ nó, xui quá." Nó thầm nghĩ, bỗng dưng thấy một căn nhà phía trước đang hé mở cửa, trước nhà là một người đàn bà đang đứng dọn ve chai.
Không suy nghĩ gì thêm, nó tấp vào căn nhà đó.
- Chị ơi, cho em núp nhờ một chút, em năn nỉ chị, em còn con nhỏ, bị bắt là hết đường nuôi con.
Người đàn bà quay qua nhìn nó, nó giật mình vì dung mạo bà ta, nhưng không còn thời gian để nghĩ nữa, nó vội vã chạy ra phía sau nhà, nơi để thùng chứa nước sinh hoạt, sau lưng là con kênh đen xì, bốc mùi khó chịu.
- Bà có thấy con nhỏ nào chạy qua đây không?
Im lặng. Nó tính rồi, nếu như hai thằng dân phòng nhào vào đây lục soát, nó sẽ nhảy xuống con kênh kia để tìm đường thoát thân.
- Bà có nghe không bà kia, có thấy con nhỏ nào chạy ngang qua đây không.
Có tiếng tạt nước.
- Cái con mẹ điên này... Thôi, đi mày, chắc bả bị câm hay điếc gì đó... Con đĩ kia hên thiệt, vậy mà cũng để nó chạy thoát, lần sau mà gặp, tao bắt về quất cho nó tơi tả rồi mới đem đi cải tạo... Quất cái đầu mày, sida chết bà nha con.
Tiếng của hai thằng dân phòng cô hồn các đảng từ từ nhỏ dần rồi mất hút. Nó ngồi im, núp sau thùng nước thêm một hồi lâu, khi biết chắc rằng hai thằng dân phòng đã bỏ đi thật sự mới đứng dậy ra trước nhà.
- Em cảm ơn chị, không có chị không biết làm sao mà em thoát được lần này. Giờ em phải về coi con em, em hứa sẽ quay lại đền đáp ơn của chị.
Bỏ lại người đàn bà đứng nhìn theo bóng mình, nó nhanh chân chạy về phòng trọ. May quá, con bé vẫn còn nằm ngủ say giấc, gần 5h sáng rồi, nếu nó không về kịp, con bé dậy sẽ khóc đòi mẹ... Nhìn bé Thảo nằm ngủ, khuôn mặt như một thiên thần, bất giác nó thấy nghèn nghẹn trong lòng. Trong giấc mơ của con bé, có bao giờ nó mơ thấy mẹ nó là một con đàn bà bán trôn nuôi miệng, nuôi thân và nuôi con...
Nó dẫn con đi ăn sáng, rồi về nhà để con bé ngồi chơi, bản thân mình nằm xuống ngủ một chút, cả đêm qua bị dân phòng truy quét, có làm ăn gì được đâu, không khéo lại đói. Bỗng dưng nó nhớ tới người đàn bà nhà ở ven kênh nước đen kia, chiều nay phải qua cảm ơn bà ta. Dù gì cũng là ân nhân của cả hai mẹ con nó.
Nó dắt bé Thảo trở lại xóm nhỏ ven kênh, may mà tối qua đã cố nhìn kỹ căn nhà và con hẻm này, nên còn nhớ được đường đi mặc dù khá lắt léo. Người đàn bà đó vẫn đang đứng bơi móc đống ve chai trước cửa nhà. Nó dẫn bé Thảo lại chỗ bà ta.
- Chị ơi, cho em cảm ơn chuyện tối hôm qua.
Người đàn bà quay lại nhìn mẹ con nó. Bé Thảo thấy mặt bà ta thì hét lên, rồi chạy ra núp sau lưng nó, miệng kêu lên thất thanh.
- Ma... ma... mẹ ơi, ma kìa. Thảo sợ ma.
Lúc này nó mới chợt nhớ là đêm qua lo gấp rút đi về, nó quên mất khuôn mặt người đàn bà kia rất đáng sợ. Một nửa mặt của bà ta vẫn bình thường, nhưng nửa còn lại, vá chằng vá đụp những vết sẹo lồi lõm khác nhau, da dẻ nhăn nheo và rúm ró lại, vết thương kéo dài từ đỉnh đầu làm cho một nửa bên đầu bà ta không còn một cọng tóc rồi kéo dài xuống tận cổ, có lẽ trên vai và ngực cũng còn sẹo. Nhìn vào như người bị hủy nhan sắc vì phỏng lửa hay axit.Bối rối, nó vội vàng xin lỗi bà ta.
- Em xin lỗi... xin lỗi chị, con bé nhà em nó còn nhỏ.
Bà ta lừ con mắt còn lại nhìn mẹ con nó, rồi thì thào bằng một giọng rất trầm và khàn, có lẽ vết phỏng ảnh hưởng đến cả thanh quản làm phát âm của bà ta trở nên như vậy.
- Có... gì... không?
- Dạ, em cảm ơn vì tối qua chị cho em núp nhờ, không có chị là em bị hốt rồi. Thảo, cảm ơn dì đi con. Bé Thảo là con gái em.
Bé Thảo vẫn núp sau lưng nó, lấm lét nhìn người đàn bà kia. Cất giọng cầu cứu mẹ:
- Mẹ... Thảo sợ ma...
- Thảo hư, không phải ma, đây là dì đã giúp mẹ, Thảo ngoan mẹ thương.
Nó nói rồi kéo bé Thảo ra phía trước, con bé rất ngoan và nghe lời mẹ, mặc dù vẫn còn sợ, nhưng vẫn khoanh tay, lí nhí: "Cảm ơn dì." Rồi lại chạy ra núp sau lưng nó. Nó thấy khóe môi bà ta hình như nhếch lên, tạo thành một nụ cười kỳ dị.
- Rồi... về... đi...
- Dạ... em có mua chút cam, chị giữ ăn lấy thảo.
- Cầm về... đi... không... cần...
- Chị nhận giùm em, không, em áy náy lắm. – Nó nói rồi dúi bịch cam vào tay bà ta.
Người đàn bà chần chừ, rồi cũng nhận, nhưng rồi cầm một quả, đưa lại cho bé Thảo. Con bé rụt rè, nhưng thấy mẹ đẩy nhẹ mình, cũng đưa tay cầm quả cam, khoanh tay cảm ơn bà ta.
- Ngoan...
Hai mẹ con dắt tay nhau rời khỏi xóm nước đen đó...
- Mẹ ơi, sao mặt dì đó ghê vậy?
- Mẹ cũng không biết, chắc là dì bị phỏng con à. Con nhớ nha, không được chơi với lửa, thấy là phải tránh xa, nếu không sẽ bị phỏng như dì đó...
- Dạ, Thảo biết "ồi".
...
Dạo này bố ráp dữ quá, dân phòng và công an quần như điên, cái gốc cây nó đứng không còn kiếm được khách nữa. Mấy đêm rồi nó đứng cả buổi tối ở chỗ khác rồi về tay không, kèm theo lời hăm dọa của đám ma cô dắt mối.
- Đ.M, mày mà còn không có khách kiểu này, chắc tao lấy hàng thay tiền quá.
- Mày làm dắt mối, không dắt khách về cho tao, còn đứng đó nói cái gì. – Nó cong cớn trả lời thằng ma-cô.
Đôi lần nó thấy bản thân mình thật phức tạp, với bé Thảo, nó luôn luôn là một người mẹ hiền dịu, nhưng khi đêm về, dỗ con ngủ xong, nó lại trở thành một con đĩ cong cớn đứng dưới gốc cây chờ khách. Hay bản năng một người làm mẹ bắt nó phải làm đủ mọi cách để nuôi sống đứa con của mình. Nó không chối bỏ, hay biện hộ cho cái lý do để mình làm đĩ. Nhưng nó tin rằng đồng tiền dơ bẩn nó mang về nếu có thể đổi lấy một tương lai sạch sẽ cho con nó, thì nó chấp nhận.
Đêm nay có lẽ lại về tay trắng...
Nó bước xiêu vẹo trên đường, mặc dù là đĩ, nhưng nó không giỏi uống rượu, mới vài ly cùng mấy con đĩ ế khách khác đã làm nó hơi chóng mặt. Bỗng dưng một nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn nó. Nó giật mình nhận ra rằng, đã từ lâu nó chưa từng tâm sự với ai, cũng chưa từng khóc cùng ai. Nó muốn khóc, nó muốn có một bờ vai để gục đầu vào và khóc, hay một vòng tay ôm lấy nó để nó không nấc lên từng hồi.
