14.Quý ông dịu dàng và yêu nghiệt xù lông. . .

282 18 7
                                    

Tuy rằng người đại diện cực lực phản đối, Khâu Tử Ngạn vẫn từ chối tất cả các hoạt động chiều nay, ngồi trong phòng bệnh trông chừng Đường Tiểu Ngữ suốt năm tiếng, thẳng đến khi cậu tỉnh dậy.

"Xin lỗi anh." Mở mắt nhìn thấy Khâu Tử Ngạn ngồi bên giường, Đường Tiểu Ngữ lúng túng nói xin lỗi.

"Không sao." Khâu Tử Ngạn dìu cậu ta ngồi xuống, "Có đói bụng không? Mạch Kha đi mua bữa tối rồi, sẽ trở lại ngay."

"Đừng nói chuyện này cho người nhà của tôi biết, được không?" Đường Tiểu Ngữ thấp thỏm nói.

"Yên tâm đi, tôi chưa báo tin cho chú Đường." Khâu Tử Ngạn giúp cậu ta chỉnh lại gối dựa, "Nhưng cậu phải nói cho tôi biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

". . . Tôi không biết." Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, "Vốn định đi mua đồ, đột nhiên bị người ta đập một gậy từ phía sau, chắc là bọn trộm cắp vặt nào đó."

Khâu Tử Ngạn nhíu mày, "Không được gạt tôi."

"Tôi không có gạt anh." Giọng nói của Đường Tiểu Ngữ có chút mất tự nhiên.

"Trên đường có nhiều siêu thị cửa hàng như vậy, mua cái gì mà phải ra ngõ nhỏ sau phố?" Khâu Tử Ngạn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, "Hơn nữa tên trộm nào đánh cậu ngất xỉu xong lại đá lên mặt cậu như thế, ví tiền của cậu vẫn còn trong túi quần kìa."

. . . . .

"Tôi không muốn nói." Nói dối bị vạch trần, Đường Tiểu Ngữ né tránh tầm mắt của hắn, "Vậy anh đuổi tôi đi. . . Đừng nói cho chú tôi biết là được."

"Tôi đuổi cậu làm gì." Khâu Tử Ngạn cảm thấy bất đắc dĩ, "Trước khi đi chú Đường đã dặn đi dặn lại, bảo tôi phải chăm sóc cậu thật tốt."

Đường Tiểu Ngữ cúi đầu không nói gì.

"Thôi quên đi, sau này hẵng nói." Thấy bộ dáng của cậu ta như vậy, Khâu Tử Ngạn cũng không muốn ép hỏi thêm, "Não của cậu bị chấn động nhẹ, bác sĩ nói phải ở lại quan sát một đêm, ngày mai là có thể xuất viện."

"Cảm ơn." Thấy hắn không tra hỏi nữa, Đường Tiểu Ngữ thở ra một hơi.

Người đại diện rất nhanh đã mua bữa tối về, sau khi ăn xong, Đường Tiểu Ngữ ngoan ngoãn chui vào chăn ngủ tiếp. Khâu Tử Ngạn nhìn Mạch Kha, "Anh về trước đi, sáng mai lái xe tới đón cậu ta xuất viện."

"Cậu muốn ở đây coi chừng cậu ta?" Người đại diện giật mình, "Chúng ta tìm một trợ lý là được rồi!"

"Không có gì, một đêm thôi." Khâu Tử Ngạn rất kiên trì.

"Tại sao?" Người đại diện không thể hiểu nổi, ngôi sao lớn trông chừng tài xế nhỏ?

"Tạm biệt, trên đường lái xe cẩn thận." Khâu Tử Ngạn gián tiếp đuổi khách, hiển nhiên không định giải thích với hắn.

Người đại diện Mạch tiên sinh bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp, tuy rằng không kiêu căng là chuyện tốt, nhưng cái này cũng mất giá quá rồi! Thật sự không hiểu nổi người này đang nghĩ gì!

Một đêm này, Khâu Tử Ngạn không sao ngủ được, bởi vì Đường Tiểu Ngữ luôn gặp ác mộng, miệng nói mớ linh tinh, cái trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

[dammy] THỜI THƯỢNG TIÊN SINH_HoànWhere stories live. Discover now