54.2.Bíp bíp thật sự và đạo diễn ngạo kiều. . .

298 14 2
                                    

Thẳng thắn mà nói, trong suốt hơn hai mươi năm qua, Chung Ly Phong Bạch vẫn ôm ảo tưởng tốt đẹp về "lần đầu tiên"! Hắn cảm thấy phải dục tiên dục tử, phải như bay trên mây! Phải ôm chặt đối phương nói mấy câu lãng mạn!

Nhưng hắn đã xem nhẹ chuyện quan trọng nhất, đó chính là đau a a a a!

Tuy rằng Mục Thu đã rất cẩn thận và dịu dàng, nhưng thần kinh của chàng trai nghệ thuật rất là yếu! Đạo diễn Chung cảm thấy tiểu cúc hoa đau nhói, vì thế vừa rơi nước mắt vừa la hét, "Anh nhẹ chút coi! Đây cũng là lần đầu tiên của tôi!"

Mục Thu dở khóc dở cười, tay trái an ủi vật nhỏ đang cuộn mình lại, muốn dời đi sự chú ý của hắn, tay phải thì tiếp tục khai thác lãnh địa.

Cảm giác rõ ràng đến mức không thể bỏ qua, Chung Ly Phong Bạch nắm lấy drap giường, cảm thấy Tôn Nhân phủ* chắc cũng không hơn gì cái này.

Nhận hết mọi cực hình. . .

*Tôn Nhân phủ là một tổ chức chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề liên quan đến gia đình hoàng gia dưới triều đại nhà Minh và nhà Thanh của hoàng đế Trung Quốc, ở đây chắc nói công việc của Tôn Nhân phủ quá cực khổ, cũng như "nhận hết mọi cực hình" @-@.

Trong phòng ngủ rất im lặng, chỉ có tiếng Mục Thu thở dốc và tiếng nước khi ngón tay chuyển động ở phía sau. . .

Điều này không lãng mạn gì cả! Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt, nhịn không được tức giận liếc Mục Thu một cái!

Rốt cuộc mình đã trúng tà gì mà lại không thể cự tuyệt tên đàn ông này!

Chuyện này không khoa học! Chắc chắn mình đã bị hạ độc!

"Ngoan." Mục Thu rút ngón tay ra, kéo chân của hắn lên trên một chút.

Mẹ nó mẹ nó! Nơi bí ẩn nhất bị bíp bíp chiếm đoạt —— Chung Ly Phong Bạch lập tức chửi thề như điên!

Một câu!

Tỏ tình cảm động!

Cũng không nói!

Mà đã đi thẳng vào vấn đề!

Có phải muốn!

Ly hôn không!

"Đừng sợ." Mục Thu chậm rãi tiến vào.

"A!!!" Ba ngón tay và thật sự bíp bíp —— Khác nhau rất xa, huống hồ Chung Ly Phong Bạch tiếp nhận ba ngón tay đã là cực hạn rồi! Vì thế hắn kêu thảm một tiếng, khóc càng dữ dội hơn!

"Bảo bối đừng khóc." Mục Thu bị hắn tra tấn sắp nổi điên, cũng đau lòng sắp nổi điên.

". . . Anh, anh chờ chút đã, tôi, tôi thật sự không được. . ." Sắc mặt Chung Ly Phong Bạch tái nhợt, lần đầu tiên lộ ra vẻ cầu xin và bối rối không biết làm sao.

Mục Thu hôn nước mắt của hắn, sau khi do dự một hồi thì vẫn nhẹ nhàng rút ra.

"Ngoan, không sao." Mục Thu ôm hắn vào lòng, "Anh không làm nữa, đừng sợ."

Tuy rằng muốn đến phát điên nhưng thật sự không đành lòng để Chung Ly Phong Bạch chịu khổ, lát nữa cố lấy lòng một chút chắc sẽ làm hắn dễ chịu hơn.

[dammy] THỜI THƯỢNG TIÊN SINH_HoànWhere stories live. Discover now