Chương 152

57 3 0
                                    

Chương 152: Người Phản Bội Anh Đều Không Tha

Cô hoảng hốt cầm lấy túi sách, vội vàng chạy xuống lầu, thấy ánh mắt kỳ quái của Kim Tử Long và dì Vương nhìn mình chằm chằm.

Đúng vậy! Cô gấp quá nên quên mất, ở dưới còn có Kim Tử Long và Dì Vương, cô phải nói với Kim Tử Long như thế nào? Nhưng là chân của anh không có tiện, nói ra chỉ càng làm cho anh thêm lo lắng mà thôi.

Ánh mắt Kim Tử Long nghi ngờ nhìn Giản Thoại Mỹ vẫn không nói lời nào chờ đợi cô giải thích. Nhưng dì Vương lại gấp gáp hỏi

"Cô chủ, thân thể cô không thoải mái, muốn ra khỏi cửa làm gì chứ?"

"Tôi. . . . . ." Giản Thoại Mỹ trì độn, nên nói như thế nào bây giờ? Ánh mắt nhìn xung quanh một lần

"Đan Tinh, cậu ấy tìm cháu có chút việc, cháu đi ra ngoài tìm cậu ấy, tối nay sẽ trở lại."

"Cẩn thận một chút!" Kim Tử Long không cự tuyệt cô, mà ủng hộ cô.

Anh tin tưởng Giản Thoại Mỹ, cũng tin tưởng cô sẽ làm tốt mọi việc, cho cô một ánh mắt an ủi, liền để cho cô rời đi.

Giản Thoại Mỹ vô cùng cảm ơn Kim Tử Long anh luôn bao dung cô vô điều kiện, trấn an cô, chuyện này cô không thể làm phiền anh, mở cửa chạy đi.

Giản Thoại Mỹ mới rời đi được mấy bước, Đơn Vũ Linh liền lái xe tới đây.

Dì Vương cho là Giản Thoại Mỹ thay đổi chủ ý trở lại, không ngờ lại là người lạ, nhưng người này vừa nhìn ai cũng biết, Thiên Vương châu Á Đơn Vũ Linh.

Bà kỳ quái nhìn Đơn Vũ Linh "Cậu chủ, có khách đến."

Đơn Vũ Linh vào cửa, nhưng không nhìn Kim Tử Long, ánh mắt quét nhìn gian phòng, hóa ra Giản Thoại Mỹ của anh lại ở đây, anh sẽ không để cho cô rời khỏi mình nữa.

Toàn thân anh lạnh lẽo bá đạo không ai bì nổi, đứng ở trước mặt Kim Tử Long, khinh miệt nói:

" Tử Long, chắc cậu biết mục đích mà tôi tới đây."

Trên mặt Kim Tử Long bình tĩnh không có một chút biến hóa nào, anh hiểu rất rõ Đơn Vũ Linh, cũng hiểu rõ tính cách của cậu ta, nếu như cậu ta biết tất cả mọi chuyện, nhất định sẽ đến đây, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng không ngờ cậu ta lại biết nhanh như vậy.

"Cô ấy đã đi ra ngoài, tôi nghĩ là cậu biết."

" Tử Long, chúng ta quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi biết cả bước tiếp theo đối phương muốn làm gì, giống như trong lòng bàn tay vậy." Đơn Vũ Linh khẽ nhíu mày, tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay anh vắt lên trên thành ghế sa lon, hai chân nhàn nhã đặt trên mặt bàn, lười biếng nhưng đẹp trai.

Kim Tử Long cầm chặt cái chén trong tay, bàn tay đều run rẩy, thực ra anh đã thua trận, ở trước mặt Đơn Vũ Linh, anh vĩnh viễn đều không có tự tin và khí phách.

Trong lòng anh không hề có tự tin, từ nhỏ đến lớn chuyện gì anh cũng đều bại bởi Đơn Vũ Linh? Mà lần này anh cũng chắc chắn mình sẽ thua, uống vài hớp trà, trong lòng cũng bình tĩnh lại mấy phần.

Định Mệnh Anh Và Em fanfic Linh MỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ