Tạ Liên dạo gần đây rất rảnh rỗi, cuộc sống hàng ngày phải nói là vô cùng yên bình, mỗi ngày cứ ngủ dậy lại dùng bữa, dùng bữa rồi dạo chơi với Hoa Thành, đi mệt rồi về nhà lại nghỉ ngơi, không còn việc gì làm thì y lại lôi Hoa Thành ra bắt hắn luyện chữ, hắn luyện chán rồi lại đè y ra ăn no một bụng, thật chính là một vòng lặp thời gian đúng nghĩa đối với Tạ Liên.
Nhưng mà Tạ Liên làm thế nào mà chịu ngồi yên mãi như vậy được? Thế là y quyết định đi đây đi đó thuần ma phục yêu để tìm chút niềm vui. Chuyện có lẽ sẽ không có gì xảy ra cho đến khi Tạ Liên đụng độ một con quỷ cận Hung pháp lực cao cường, mặc dù y không rơi vào thế hạ phong nhưng ít nhiều y lại bị nó phun trúng một lượng hắc khí nồng đậm lên người, nhất thời cả người y đều toát ra một mùi hương vô cùng khó chịu, nhưng Tạ Liên vẫn không mấy để tâm tới, cơ hồ còn không ngửi thấy được.
Chiều hôm đó Tạ Liên quay về Chợ Quỷ, hàng loạt ánh mắt cứ hướng về phía y, những con quỷ hàng ngày gặp y đều cười nói vui vẻ bây giờ lại tránh xa một bên nhất quyết không đến gần cũng không nói chuyện tới.
Cảm giác bản thân bị nhìn chòng chọc như vậy thực sự đối với y thì không có gì quá khó chịu cả, chẳng qua là hàng ngày người khác hướng ánh mắt về y đa phần là bàn tán về nhan sắc của y hoặc là giai thoại phi thăng đầy nồng hậu của y, nếu không phải là những chuyện như thế thì có lẽ bàn tán về y cùng Hoa Thành sánh vai chung đôi gì đó đi. Nhưng mà kiểu nhìn hôm nay của mọi người ở đây lại rất khác so với mọi hôm, nó giống như là trên trời bỗng dưng rơi xuống một thứ vô cùng kỳ dị đáng để cảnh giác, tránh né vậy.
Tạ Liên cứ thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng mà y vẫn chưa xác định là vì sao lại như vậy, hay trông y như đang có vấn đề gì nên mọi người mới im lặng quan sát kỹ lưỡng như vậy? Thậm chí còn có người lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi nữa chứ!
Dù cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó, nhưng nghĩ đến Hoa Thành cũng đang ở sòng bạc gần đây, Tạ Liên liền vứt hết thắc mắc ở sau đầu cất bước hướng tới tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ phía trước. Đứng ở phía ngoài y vẫn có thể nghe được tiếng người khóc cười la hét ồn ào ở bên trong, phải nói là cực kỳ náo nhiệt. Ngoài cửa vẫn là cây cột to dựng ở hai bên treo hai bức liễn. Bên trái là "Cần tiền không cần mạng", bên phải là "Cần thắng không cần mặt mũi", bên trên chính là bức hoành phi viết "Ha ha ha ha". Tạ Liên nhìn lại nét chữ này ù ù cạc cạc mà lắc đầu, thầm nghĩ về nhà nhất định phải bắt Hoa Thành luyện chữ nhiều hơn mới được.
Nhưng mà vạn nhất Tạ Liên cũng không ngờ được chính là, y vừa bước vào sòng bạc, tất cả chúng quỷ đều chạy biến. Kẻ thì lui đến tận góc tường, kẻ thì khoác một cái tàng hình biến mất dạng, tiếng vồn vã huyên náo ban đầu bỗng chốc trở nên im bặt, không một ai nói lời nào.
Tạ Liên: "...?"
Tạ Liên sững sờ không hiểu chuyện gì xảy ra, từ lúc y đi loanh quanh trên đường ở Chợ Quỷ, chúng quỷ cũng không khác những người xung quanh ở đây, đều tránh y như rắn rết. Lúc này, Hoa Thành ngồi sau tấm màn che đỏ đứng dậy đi về phía Tạ Liên đang đứng, Tạ Liên từ đầu một bụng chấm hỏi, thấy hắn đi về phía mình liền lên tiếng: "Tam Lang, hình như..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ Thần
FanfictionFic gồm những mẩu chuyện ngắn khác nhau của cp Hoa Thành - Tạ Liên Warning: - Sẽ có vài tình tiết OOC hoặc không :)) - Sẽ có H để an ủi những tâm hồn gặm nhấm thanh thủy văn quá lâu - Chiếc fic đầu tay này sẽ không tránh được có những lúc đọc lủng...