..."Hất nước!"
Và cứ thế, xô nước biển hất mạnh lên người Tạ Liên một cái làm cả người y ướt sũng. Tạ Liên khó khăn hé mắt nhìn lên trước mặt, tầm nhìn tuy có chút mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn đủ để y nhận ra được vào lúc này đang có gần cả chục người đứng vây lấy mình. Y nghe thấy những người này nói gì đó với nhau, hoặc là nói với mình... Những lời bàn tán xì xầm cùng vài tiếng cười đùa cợt nhả không ngừng vang bên tai y, Tạ Liên nhíu chặt mày, chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến chúng nữa, bởi lẽ ngày hôm nay đã là ngày thứ ba y bị bọn người này bắt lại trói bên cột tàu.
Đã ba ngày Tạ Liên không được tiếp xúc nhiều với nước biển, cơ thể mất nước vừa khô rát vừa khó chịu, y tựa người vào cột tàu khó khăn hít thở từng hơi, cảm giác như mình đang ngày càng chết dần chết mòn ở trên cạn.
Chúng đang muốn đưa y đi đâu?
Lên cạn?
Y sẽ bị chúng giết ư? Hay là bị đem đi làm trò tiêu khiển cho bọn người nhiều năm qua đã lùng sục tìm bắt y ở khắp nơi?
Tạ Liên gục đầu thoi thóp cố hít lấy từng hơi thở, trong đầu vẫn còn lờ mờ nhớ ra được tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình từ ngày hôm đó. Đêm hôm đó... có lẽ đã là rất nhiều năm về trước... y cũng không biết nữa, có lẽ đã là rất lâu rất lâu, mọi thứ kể từ lúc đó thật chẳng tốt đẹp gì. Tạ Liên luôn luôn nhớ về một hình dáng nhỏ bé bị dẫm đạp chửi mắng đến thê thảm, và y nhớ đến... khắp cả vùng biển từ nơi đó kéo về xa có rất nhiều thuyền lớn đã ra khơi và cả tiếng hô hào treo thưởng của đám người phía trên cạn muốn lùng bắt một nhân ngư đuôi trắng...
Đó không phải là y sao?...
Tạ Liên kể từ đó đã chẳng thể tiến đến gần mặt nước rất nhiều năm, cũng đã chẳng nhìn thấy ánh trăng hay bất kỳ một ánh mặt trời nào suốt cả khoảng thời gian lẩn trốn đó cả. Đám người này luôn kiếm tìm y, bọn chúng có mặt ở khắp nơi, ở mọi vùng vịnh...
Và y cũng chưa từng gặp lại đứa trẻ đó một lần nào nữa.
Trốn mãi trốn mãi, đến tận khi Tạ Liên đã năm lần bảy lượt dời đi chỗ sinh sống của mình để tìm chút bình yên. Đến cuối cùng cứ tưởng rằng mọi chuyện phiền phức đã đến hồi kết thúc, sẽ không còn bất kỳ một nhân loại nào có thể tìm ra y nữa. Tạ Liên ở tít tận vùng biển xa xôi chẳng có tàu thuyền nào qua lại, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ có một mình lẩn quẩn loanh quanh ở các mỏm đá và hang động chẳng hề gần bất kỳ con đảo hay vùng đất liền nào cả.
Tạ Liên sống cách biệt với mọi thứ, cả giống loài của mình và cả con người, y không đi quá sâu xuống lòng đại dương cũng chẳng ngoi lên mặt nước. Vậy mà trăm triệu lần đều không ngờ tới, giữa ngay lúc Tạ Liên bơi ngang qua một vịnh nhỏ, một tấm lưới cực lớn chẳng biết đã được giăng từ bao giờ bất ngờ bị kéo giật lên khiến y chẳng thể nào thoát được. Chật vật một lúc thật lâu trước khi tấm lưới kia đã hoàn toàn kéo khỏi biển sâu, Tạ Liên không những không thể luồn khỏi lưới mà ngược lại còn bị da lưới kéo đến xước vảy, lòng bàn tay vì cố kéo rách lưới cũng vì thế mà bị cứa đến đứt toát da.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ Thần
FanfictionFic gồm những mẩu chuyện ngắn khác nhau của cp Hoa Thành - Tạ Liên Warning: - Sẽ có vài tình tiết OOC hoặc không :)) - Sẽ có H để an ủi những tâm hồn gặm nhấm thanh thủy văn quá lâu - Chiếc fic đầu tay này sẽ không tránh được có những lúc đọc lủng...