Kiếm Vạn Kiếp (2)

820 57 34
                                    

Ăn uống no nê rồi, cộng thêm việc sốt cao chỉ vừa mới hạ chưa bao lâu, Tạ Liên ngồi một lúc rất nhanh liền cảm thấy mệt, hai mắt nặng trĩu vì buồn ngủ. Thấy y dụi mắt, Hoa Thành bèn đỡ lấy y nằm xuống, nói:

"Mệt rồi thì ngủ một chút đi, ta đỡ huynh."

Tạ Liên nghe vậy cũng không phản bác lại, ngoan ngoãn nương nhờ vào Hoa Thành mà nằm lại xuống giường. Không biết là y mệt bao nhiêu, vừa đặt lưng xuống, Tạ Liên đã ngay lập tức ngủ say.

Sợ Tạ Liên ngủ một lúc sẽ bị sốt trở lại, Hoa Thành cật lực ngồi bên cạnh trông coi y, thỉnh thoảng vẫn sờ tay lên người Tạ Liên xem y có bị nóng không, có bị đổ nhiều mồ hôi hay không.

Hắn ngồi bên giường ngắm nhìn chăm sóc y cả ngày, tính đến giờ cũng là năm ngày không ngủ.

Không biết có phải là do Hoa Thành mang thân quỷ hay không mà cả năm ngày này hắn không nghỉ ngơi cũng không thấy mệt, thời thời khắc khắc đều chỉ biết chuyên tâm vào người đang nằm ở trên giường kia, sợ mình lơ là y sẽ xảy ra bất trắc gì, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.

Một ngày như vậy cứ dần dần trôi qua. Đến tận khi trời đã bắt đầu sập tối, Tạ Liên trong cơn mơ màng hé mắt thấy Hoa Thành vẫn còn ngồi ở đó đem khăn ấm vắt khô, không biết trong lòng mang tư vị gì, y thì thào:

"Tam lang..."

Bỗng dưng nghe một tiếng này thốt lên, Hoa Thành có hơi giật mình, quay sang chỉ thấy Tạ Liên đang nhìn vào hắn, tay hơi đưa ra.

Hoa Thành nắm lấy tay y, nhẹ giọng hỏi: "Ca ca, làm sao vậy?"

Tạ Liên hơi kéo lấy tay hắn, nói: "Đệ ngủ với ta."

Bắt gặp ánh mắt sáng trong của Tạ Liên một mực hướng về mình, Hoa Thành không cách nào kháng cự nổi, đành nghe theo lời y mà trèo lên giường nằm cạnh y. Bản thân sợ động tới vết thương của Tạ Liên mà không dám ôm ấp, Hoa Thành lẳng lặng nằm một bên xoa nhẹ mặt y, nói nhỏ:

"Ta ở đây rồi, huynh ngủ thêm một chút đi."

Tạ Liên im lặng một hồi, tay khẽ nâng lên nhẹ miết lên phía dưới mi mắt của Hoa Thành mà nói: "Đệ cũng nghỉ ngơi một chút đi, đệ trông rất mệt rồi."

Nghe y nói như vậy, Hoa Thành có hơi khựng người lại, giây lát sau liền mỉm cười đáp "Được" một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nghe lời y mà nhắm mắt, tay vẫn nắm chặt Tạ Liên không rời.

Tạ Liên nhìn chằm chằm vào Hoa Thành một lúc thật lâu, thầm thấy hắn đã thực sự nghe lời mình mà chịu nghỉ ngơi, y bây giờ mới an tâm mà tiếp tục trở lại giấc ngủ.

Tạ Liên vừa ngủ, Hoa Thành lại mở mắt.

Đã lâu ngày hắn không nghe được giọng nói của Tạ Liên, giờ đây nghe y cất tiếng gọi mình, thanh âm có bao nhiêu yếu ớt mệt mỏi khác xa với khi trước. Bản thân y đã ra nông nổi như vậy, bây giờ tỉnh lại một chút liền chỉ biết quan tâm đến hắn... Nghĩ đến điều này Hoa Thành trong lòng buồn man mác.

Lo lắng muộn phiền đã nhiều ngày khó khăn lắm mới có một lần yên bình như thế này, Hoa Thành nằm ngay sát bên Tạ Liên thấy người đang an tĩnh say giấc, thế là hắn cũng nương theo mà nhắm mắt lại dưỡng thần lấy lại chút sức lực hao kiệt trong mấy ngày qua.

Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ