Ca ca hóa ngốc (2)

808 67 29
                                    

"Ca ca, chúng ta đến nơi rồi."

Tạ Liên ngước mắt nhìn lên phía trước, lúc này nhìn thấy đằng xa xa kia có một cái đạo quán không to cũng chẳng nhỏ, mặc dù chẳng biết là của ai, thế nhưng trong lòng y lại chợt cảm thấy có chút quen thuộc khó nói thành lời.

Tạ Liên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, vừa khéo tầm mắt bỗng rơi vào một thứ vô cùng thú vị, trong lòng không khỏi hân hoan lập tức muốn đến xem một chút.

Nghĩ là làm, y ngay sau đó bèn lắc lắc người vụt nhảy xuống khỏi lưng Hoa Thành.

Thấy người trên lưng bỗng dưng không yên phận thế này, Hoa Thành sợ y không cẩn thận bị ngã, vội vàng khom người để y trèo xuống. 

Tạ Liên nhảy "bịch" xuống đất một cái, vô cùng hí hửng mà chạy đến một gốc cây to gần đó reo lên một tiếng: "Là cái này!"

Thứ y nhìn thấy vậy mà lại là một chiếc xích đu được treo dưới một tán cây vô cùng lớn nằm bên cạnh đạo quán!

Mắt vừa nhìn thấy chiếc xích đu này từ xa, Tạ Liên đã nhịn không được mà cảm thấy hứng thú vô cùng, vội vội vàng vàng đến quên cả Hoa Thành đang đi cùng mình bên cạnh, bản thân chẳng nói chẳng rằng mà chạy vụt đến bên xích đu hí hửng ngồi lên đó. 

Tạ Liên hai tay nắm lấy dây đu bên cạnh mình, chân chạm đất đu đưa nhè nhẹ, khẽ khàng ngẩng mặt nhìn lên vòm cây rợp xanh phủ kín trên đầu. Hoa Thành từ phía xa đi tới, thấy y lúc này đang lộ ra vẻ mặt tò mò hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ kia một lượt, chân vẫn không quên đạp đất đẩy đẩy xích đu đong đưa, tựa hồ như đang vô cùng thích thú. Nhìn cảnh này, hắn chỉ khẽ mỉm, ánh mắt dường nhu dịu thêm vài phần, rốt cuộc thả bước chân thầm lặng đi vòng ra phía sau Tạ Liên.

Đang trong lúc nhìn loanh quanh thản nhiên một mình, chợt lúc này có một bàn tay che đi mắt y, Tạ Liên giật nảy mình một cái, hai tay đưa lên sờ sờ bàn tay bí ẩn đang bịt trên mắt mình kia, ngu ngơ hỏi: "Đây là ai thế?"

Hoa Thành mỉm cười, nói: "Huynh đoán xem?"

Nghe thấy giọng nói này, Tạ Liên rất nhanh liền nhận ra là đây là người nào, cười nói: "Nếu ta đoán đúng thì sao?"

Thấy Tạ Liên đã hóa ngốc còn không quên nhân cơ hội tìm chút tiện nghi cho mình, Hoa Thành chỉ cảm thấy y quả nhiên rất lợi hại, này là sao mà bảo y ngốc như lời Mộ Tình nói được? Rõ ràng là vẫn rất thông minh, chỉ có hơi giống trẻ con một chút thôi. 

Hắn cười khẽ một tiếng, đáp: "Chỉ cần huynh đoán đúng, huynh muốn cái gì cũng đều được."

Nghe vậy, Tạ Liên liền mừng rỡ, không suy nghĩ mà đáp ngay: "Ta muốn ngươi phải chơi với ta! Đẩy xích đu nữa!"

Lời yêu cầu vừa thốt ra, Hoa Thành đã bật cười thành tiếng, đồng ý nói: "Được, vậy huynh đoán đi, ta là ai?"

Dưới bàn tay che khuất đi tầm nhìn của mình, Tạ Liên cười tít cả mắt, đáp: "Ngươi là Tam Lang đúng không? Vừa rồi ngươi còn cõng ta lên đây, ta không quên đâu nha."

Y vừa dứt lời, Hoa Thành cũng tự dưng thả tay ra khỏi mắt y. 

Ánh sáng thoáng chốc lại chiếu rọi vào mắt, khung cảnh nửa xa lạ nửa quen thuộc một lần nữa hiện hữu ngay trước mắt, Tạ Liên nheo nheo mắt hồi lâu, bỗng ngẩng cổ nhìn lên người đang đứng sau mình.

Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ