Tạ Liên ngồi bên cửa sổ chống cằm trên bàn thơ thẩn nhìn Hoa Thành không rời mắt, Hoa Thành lúc này đang ở ngoài sân chẻ củi, hắn cởi trần thân trên để lộ từng đường nét cơ thể đẹp đến lóa mắt, mồ hôi theo từng rãnh cơ bụng trượt xuống thấm vào lưng quần.
Tạ Liên ngồi nhìn mà mê mẩn, vô thức nuốt ực một tiếng, cảm giác như hôm nay trời hơi nóng thì phải.
Hoa Thành chăm chú nâng rìu, cơ vai cơ tay săn chắc mạnh mẽ từng đợt giáng xuống bổ đôi từng khúc gỗ to, động tác lưu loát liên tục không có một chút nào gọi là chật vật mệt mỏi, hắn làm đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đoạn gỗ cuối cùng được chẻ xuống, Hoa Thành ném cây rìu sang một bên không nói không rằng bất chợt nhìn sang bên này. Tạ Liên lúc này bị vẻ ngoài của hắn thu hút mà không để ý Hoa Thành đang nhìn về phía mình, y vẫn cứ chống cằm như thế mà ngắm hắn mãi thấy không chán.
Người này mặc dù Tạ Liên đã nhìn rất nhiều lần, thậm chí khi y chìm vào giấc ngủ cũng nhìn thấy hắn, thế nhưng giờ đây khi y có cơ hội ngắm nhìn Hoa Thành thật kỹ thì trong lòng y liền cảm thấy người này quả là một nam nhân vô cùng tuấn tú, từ gương mặt đến thân hình đều đạt mức hoàn mỹ cân đối, càng nhìn y càng cảm thấy hắn vừa thần kỳ vừa kỳ lạ.
Mắt thấy Tạ Liên đang chìm mình đăm đăm, Hoa Thành cười khẽ đi về phía y.
Hồn phách Tạ Liên bị hắn rút mất vẫn chưa hồi về, mãi đến khi Hoa Thành đã đứng trước mặt y huơ huơ tay trước mặt gọi: "Ca ca, huynh nhìn gì chăm chú vậy?"
Hoa Thành vừa cất lời Tạ Liên liền giật bắn mình thất thanh "A!" lên một tiếng thật to. Vì quá hốt hoảng mà y bật ngửa ra phía sau suýt chút nữa đã ngã ra đất, nhưng may là Hoa Thành đứng thật gần y, với tay một cái liền có thể giữ lấy cổ tay Tạ Liên kéo người ngồi thẳng trở về.
Sau một pha giật thót mình như thế không khỏi khiến tim y đập bang bang kinh hoàng, Tạ Liên thở hồng hộc vuốt vuốt ngực mình cố gắng bình ổn.
Tạ Liên Y thở ra một tiếng, nói: "May quá may quá. Cảm ơn đệ nha Tam Lang, ta suýt nữa đã ngã mất rồi."
Bị dọa một trận như vậy thật sự khiến cho tim y suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài chạy đi mất rồi, vừa nhận thức được là ai vừa mới dọa cho y sợ vỡ mật như vậy, Tạ Liên đổi cách nói ngay: "Đệ thật là, dọa ta suýt chút nữa ngất mất rồi."
Hoa Thành cười hì hì: "Vậy sao? Dọa huynh là lỗi của ta, vậy còn... ca ca đang nghĩ gì mà Tam Lang đến gần cũng không biết nha?"
Nghe hắn hỏi như vậy Tạ Liên mới nhận ra mình vừa rồi bị dáng vẻ của Hoa Thành cuốn hút đến quên trời quên đất, giờ lại bị hắn hỏi như vậy thì không khỏi khiến y cảm thấy ngại ngùng. Tạ Liên ho khụ khụ vài tiếng mỉm cười nói: "Cũng không có gì, suy nghĩ vài chuyện thôi."
Nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Hoa Thành, y thầm biết hắn sắp tới sẽ hỏi y cho đến cùng, mà y thừa biết nếu hắn càng hỏi y sẽ càng không cưỡng được mà nói ra sự thật rằng "Tam Lang quá đẹp, ta nhìn đến muốn bỏng cả mắt!".
Nghĩ đến đây, Tạ Liên thầm hét to: "Không không không! Ngàn vạn lần không thể nói mấy lời kiểu như thế! Quá xấu hổ rồi đi?!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ Thần
FanficFic gồm những mẩu chuyện ngắn khác nhau của cp Hoa Thành - Tạ Liên Warning: - Sẽ có vài tình tiết OOC hoặc không :)) - Sẽ có H để an ủi những tâm hồn gặm nhấm thanh thủy văn quá lâu - Chiếc fic đầu tay này sẽ không tránh được có những lúc đọc lủng...