Tấu đàn

1.1K 64 52
                                    

Có một lần, Tạ Liên để xổng mất một con yêu thú mới thu phục được vào rừng, sợ nó sẽ làm hại đến lâm phu quanh đó nên y quyết định cất bước đi tìm con yêu thú đó.

Loanh quanh trong rừng cả một buổi trời, Tạ Liên bỗng nghe thấy một tiếng đàn thanh thúy vang lên từ phía sâu trong rừng. Mặc dù ngày xưa khi còn là Thái tử điện hạ một quốc, y cũng không ít lần ngồi nghe nghệ nhân kỳ tài đàn ca múa hát, sau này khi không còn là Thái tử nữa, ngày ngày đi nhặt đồng nát, thỉnh thoảng y vẫn sẽ bắt gặp vài đoàn hát biểu diễn ở các ca hội gì đó.

Ban đầu Tạ Liên còn thấy thú vị, lần nào xem xong cũng vô cùng thích thú, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi một phen, dần dà về sau, y xem nhiều rồi cũng chán, Tạ Liên không còn cảm thấy quá thú vị nữa, sau này nghe qua cũng chỉ thầm gật gù một chút rồi thôi.

Thế mà lần này chỉ thoang thoáng nghe qua giai điệu cùng âm đàn truyền tới, không biết là tại sao, y lại bị chính âm thanh vừa thanh vừa trong như vậy cuốn hút, tâm trạng đi tìm con yêu thú kia đột nhiên cũng bay mất tiêu, lực chú ý bắt đầu dời sang tiếng đàn phát ra ở đâu đó gần đây.

Tạ Liên thầm nghĩ: "Là ai ở trong rừng sâu tấu đàn vậy?"

Tạ Liên thả nhẹ bước chân hướng theo tiếng đàn phát ra, càng đi, y còn cơ hồ nghe được tiếng suối chảy róc rách, mà âm đàn khi lại gần nghe lại càng êm tai hơn, tựa như ma âm dụ hoặc người ta sa vào vậy.

Nhẹ tay vén mấy cành cây chắn quanh đó ra, y hé mắt nhìn vào, thấy được khung cảnh phía sau mấy nhánh cây đẹp như tiên cảnh. Suối trong chảy nhẹ, muôn hoa muôn bướm vây quanh, đâu đó còn có cả vài con hươu sao be bé tựu quanh đó, tai nhỏ vẫy nhẹ, hẳn là cũng bị chính thanh âm kia cuốn hút nên mới vây tới.

Kể ra cũng hay, người nghe đã thấy hay, đến thú vật mà cũng bị xao lòng vì trước từng thanh âm được gảy ra, chẳng biết người này là ai mà có thể làm người khác say đắm như vậy.

Tạ Liên nhìn quanh một hồi, ánh mắt chợt dời về thân ảnh đang ngồi dưới tán cây gần đó. Người này ngồi xoay mặt về phía suối, lúc này y nhìn thấy chỉ là bóng lưng thẳng tắp của người nọ, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy được một góc sườn mặt trắng nõn nhưng cũng thập phần đẹp mắt. Nhìn thoáng qua y liền có thể đoán được đó là một nam tử trẻ tuổi, hắn thân mặc một bộ huyền y, vạt áo thêu hoa văn đỏ, vừa không cầu kỳ nhưng cũng chẳng quá đơn giản, quả thực là làm người chú ý.

Nam tử nọ từ đầu vẫn còn đang ung dung gảy đàn, đàn tranh đặt trên đùi, dưới ống tay áo đen huyền lộ ra bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng gãy lên từng dây đàn, giai điệu trầm lắng nốt cao nốt thấp, hòa vào nhau quả thật vô cùng bắt tai.

Chẳng hiểu sao, Tạ Liên quan sát người này một lúc lâu, dường như có hơi nhập tâm, tầm mắt từ lúc rơi trên người nam tử kia đến bây giờ vẫn chưa có dời đi.

Dưới tán cây rộng, mái tóc đen mượt như suối được xõa tung rơi trên đầu vai, hơi theo làn gió thổi mà bay nhẹ, sắc màu hắc huyền tương phản với làn da trắng như bạch ngọc lại càng tôn thêm vẻ huyền bí của người này, tạo ra một sự hấp dẫn vô cùng kỳ lạ.

Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ