"Tam Lang."
Hoa Thành nghe ái nhân gọi mình, hắn cúi đầu nhìn người thương mỉm cười ôn nhu hỏi: "Ta đây, làm sao vậy ca ca?"
Hai người đang đi hội đèn hoa đăng, khắp nơi được thắp lên từng ngọn đèn sáng lung linh đẹp đến động lòng người. Tạ Liên thả xuống hồ một ngọn đèn hoa đăng cuối cùng, âm thanh người người nói cười xung quanh dường như là không thể nghe rõ, bất chợt Tạ Liên ngẩng mặt ngước mắt nhìn Hoa Thành, khóe môi cong lên nét cười thật dịu dàng.
Cảnh sắc này đập vào mắt Hoa Thành chính là đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời, khung cảnh giờ đây chẳng thể nào đọng lại tâm trí của hắn nữa mà chính là người đang ở trước mắt này đây, y như tỏa sáng nhất giữa khắp hồ hoa đăng này, xinh đẹp đến ngộp thở.
Tạ Liên đi đến bên Hoa Thành, im lặng không nói. Hoa Thành thấy y chỉ chăm chăm nhìn vào mình, đáy mắt là muôn vạn yêu thương ngọt ngào.
Bỗng dưng Tạ Liên nói: "Đệ có thể ôm ta được không?"
Hoa Thành như đang bị y hút hồn, không nghĩ ngợi mà vươn tay kéo y vào lòng mình ôm chặt, nhốt y trong vòng tay rắn chắc của mình. Tạ Liên áp mặt trên lồng ngực hắn, hai tay cũng ôm lấy tấm lưng ấm áp của người thương, dịu giọng nói: "Cảm ơn đệ, Tam Lang."
Hoa Thành có hơi ngây ngẩn, cảm thấy hôm nay y có gì đó khác lạ, nhưng hắn cũng không rõ y đây là khác chỗ nào hay lạ chỗ nào. Hai người đứng giữa trời đêm lung linh màu sắc của ngọn đèn hoa đăng, thời khắc này đối với hắn mà nói chính là tận cùng của ngọt ngào, ấm áp lan đến con tim, trong lòng không khỏi run rẩy vui sướng.
Thế nhưng chỉ một khắc sau, Tạ Liên bỗng chốc tỏa sáng, mờ nhòe rồi biến mất khỏi vòng tay hắn. Hoa Thành hốt hoảng trợn to mắt, gọi: "Ca ca? ...Ca ca!"
Thoáng một cái, cảnh sắc đã thay đổi. Không còn khung cảnh vạn hoa đăng lung linh nữa, bầu trời đêm cũng không thấy đâu, chỉ thấy hiện giờ hắn đang đứng trong một ngôi miếu đổ nát.
Nơi này...
"Quên đi."
Một giọng nói đột nhiên phát ra phía sau hắn, Hoa Thành bất chợt quay phắt đầu lại, chỉ tiếc cái gì hắn cũng không thấy, chỉ có một giọng nói dịu dàng pha lẫn bất lực.
"Quên đi."
Hoa Thành trợn to mắt, giọng nói của Tạ Liên vang bên tai hắn, thế nhưng hắn chẳng thể thấy được người kia. Y lầm bầm nói: "Bỏ đi. Dù gì rất nhanh thôi, sẽ không còn ai nhớ nữa đâu."
Lời nói vừa dứt, cảnh sắc lại một lần nữa thay đổi.
Hoa Thành có một dự cảm không lành, cứ cảm thấy đây không phải là thực tại, tất cả liên tục thay đổi nhanh đến chóng mặt, nhanh đến nỗi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì tất cả đã chuyển sang những thời khắc khác nhau. Mà tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt hắn, không ai rõ hơn hắn, đây chính là quá khứ của hắn, là những khoảnh khắc hắn gặp Tạ Liên.
Chỉ tiếc rằng chẳng có hồi ức nào đẹp cả, tất cả lặp lại trước mắt hắn đều tan thương đến cực điểm, xoáy thẳng vào tâm can hắn, đâm cho con tim rỉ máu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ Thần
FanfictionFic gồm những mẩu chuyện ngắn khác nhau của cp Hoa Thành - Tạ Liên Warning: - Sẽ có vài tình tiết OOC hoặc không :)) - Sẽ có H để an ủi những tâm hồn gặm nhấm thanh thủy văn quá lâu - Chiếc fic đầu tay này sẽ không tránh được có những lúc đọc lủng...