Một canh giờ trôi qua...
Hai canh giờ trôi qua...
Dần dần mặt trời đi qua thiên đỉnh rồi lại từ từ trôi lặn đi, chẳng biết là đã qua bao lâu, vào lúc này, Thiên Đăng Quán một mảnh tĩnh mịch, xung quanh thoang thoảng khói hương dịu nhẹ. "Lạch cạch" vài tiếng, Hoa Thành ném bút lên bàn mệt mỏi thở dài một tiếng, hờ hững thả mình nằm ngửa xuống tháp mà nói.
"Ca ca, chúng ta ngồi ở đây cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Tạ Liên từ đầu cũng đã ngồi lâu, bây giờ nghe Hoa Thành nói vậy, ngẫm lại cũng đã thấy chẳng còn sớm nữa, tay cầm ấn đã mỏi nhừ. Thấy hắn lười biếng nằm trườn ra như vậy, y nhịn không được mà bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng đặt lại con ấn lên bàn, quay sang nói.
"Ừm, nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục."
Nghe đến hai chữ "tiếp tục", Hoa Thành không khỏi thở dài thành tiếng, than vãn: "Ca ca... Hay là để sau đi, huynh hôm nay đã vất vả lắm rồi, ta viết mãi cũng sắp chán đến không chịu được rồi a."
Tạ Liên xoa xoa cái tay đang tê lên của mình, cảm thấy Hoa Thành nói không sai chút nào, đúng là hai người đã ngồi cả ngày rồi, bây giờ vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức thì hơn.
Hôm nay quả thực là y có nhiều thứ để phê duyệt nhưng mà lần này y không phê công văn ở Tiên Kinh nữa, trực tiếp đem xuống Thiên Đăng Quán mà làm, sẵn tiện bắt Hoa Thành ngồi bên cạnh luyện chữ luôn.
Đúng là một công đôi việc, thuận tiện quá còn gì!
Tạ Liên sắc mặt nghiêm nghị nheo nheo mắt nhìn Hoa Thành một hồi, lúc này thấy hắn cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp, Tạ Liên tức thì nhịn không được nữa, "phụt" cười một cái, nhào qua nằm sấp vắt ngang qua người Hoa Thành, cười haha.
"Ha ha ha, Tam Lang, đệ nghĩ ta sẽ cứng nhắc như vậy sao? Ta muốn trốn khỏi cái mớ này còn không được ấy chứ, ây da da da, cái lưng của ta mỏi muốn chết."
Nhìn người đột nhiên lại như vậy, Hoa Thành ban đầu có hơi bất ngờ, sau lại cũng cười haha để Tạ Liên nằm như thế trên người mình, bản thân chống tay hơi ngồi dậy đấm bóp thật nhẹ lên lưng y, cười nói:
"Vậy thì huynh phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, Tam Lang bồi huynh."
Nói đoạn, Hoa Thành liền để Tạ Liên nằm thấp xuống đùi mình một chút, tay bắt đầu xoa bóp vai y, đấm đấm lên tấm lưng mảnh khảnh ái nhân. Tạ Liên mới đầu còn thấy tư thế này không ổn cho lắm, nhưng do Hoa Thành đấm bóp thoải mái quá, y dần dần cũng chẳng còn quan tâm nhiều nữa, cứ như vậy nằm sấp trên chân hắn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Vốn dĩ sẽ chẳng có gì kỳ lạ xảy ra, nằm một hồi mới thấy có gì đó không đúng. Hoa Thành đấm bóp cho y một hồi, tay dần dần cũng chẳng còn ngoan ngoãn đứng đắn nữa, hắn mon men sờ qua sờ lại khắp lưng y, khẽ khàng luồn vào trong cổ áo nắn qua nắn lại một trận.
Tạ Liên tất nhiên nhận ra được, người có hơi run mà nói với hắn: "Tam Lang, đừng nghịch."
Hoa Thành mỉm cười tỏ vẻ như mình chẳng có ý gì xấu, đáp: "Ta nào có nghịch? Ca ca, ta đây là đang giúp huynh thoải mái đó nha, huynh cứ nằm im ở đó đi, mọi sự cứ để ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ Thần
FanfictionFic gồm những mẩu chuyện ngắn khác nhau của cp Hoa Thành - Tạ Liên Warning: - Sẽ có vài tình tiết OOC hoặc không :)) - Sẽ có H để an ủi những tâm hồn gặm nhấm thanh thủy văn quá lâu - Chiếc fic đầu tay này sẽ không tránh được có những lúc đọc lủng...