"Tam... Tam Lang, là như vậy sao..?"
"Đúng rồi, ca ca, huynh mở chân ra một chút."
Tạ Liên nghe Hoa Thành nói mà xấu hổ ngập ngừng dang rộng hai chân, áo lụa mỏng manh đỏ thẫm khoác hờ trên thân, cơ hồ còn có thể nhìn xuyên qua mà thấy hết cả da thịt y.
Hoa Thành nhìn người trước mặt nửa dựa trên giường hai tay bị trói chặt, cả mắt cũng bị một dải lụa đỏ mềm bịt lại che khuất, làn tóc dài mượt như thác xõa tung nửa che phần ngực nửa vắt trên vai, nhịn không được mà thầm nuốt ực một tiếng liếm liếm môi, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào y.
Mắt bị bịt kín không có tầm nhìn, Tạ Liên hồi hộp đến mức tim không ngừng đập loạn, cả thân như bị hun trong lò nóng mà nhạy cảm một cách bất thường.
Cảm giác được lớp vải phủ lên thân dưới mình đang bị kéo nhẹ ra, y cắn chặt môi không dám bật ra tiếng kêu nào, trong lòng thầm hối hận vì đã đồng ý nương theo thích thú của Hoa Thành.
Tất cả cũng là tại khi trước Hoa Thành nhìn thấy y chơi trò bịt mắt đuổi bắt với đám trẻ trong thôn vui quá, tự dưng bây giờ hắn lại nổi hứng đòi y chơi cùng hắn, nhất định phải chơi một lần mới được. Vốn Tạ Liên định từ chối, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, Tạ Liên y mới mềm lòng mà chấp thuận chơi đùa một chút.
Tối hôm đó sau khi hai người tắm táp xong xuôi, Hoa Thành đưa cho y một dải lụa trắng để y buộc lên mà che mắt. Đợi y buộc xong rồi, Hoa Thành vòng qua người y ghé sát vào tai Tạ Liên nói nhỏ: "Ca ca, trong vòng một nửa nén nhang, nếu huynh bắt được Tam Lang thì huynh có thể phạt ta, đánh ta..., muốn làm gì ta cũng được. Nhưng nếu huynh không bắt được ta..."
Nói đến đây, hắn thổi khí vào tai y mà nhếch môi nói: "Vậy thì đêm nay ca ca phải nghe theo lời của đệ."
Bên tai mà Hoa Thành thì thầm vào vì bị nhột mà bắt đầu đỏ lên, Tạ Liên hơi né người che lấy tai mình, cảm giác trò này mình chẳng có lời gì cả, rõ ràng bình thường y bảo hắn làm gì thì hắn cũng đều sẽ nghe theo lời y không cần phải yêu cầu gì cả. Bây giờ Hoa Thành ra luật như vậy thật chẳng khác nào y để hắn tự mình chiếm tiện nghi.
Nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng Tạ Liên vẫn không có ý bắt bẻ hắn, dù sao cũng là một trò chơi mà thôi, y chơi với hắn một chút cũng chả sao cả, cùng lắm lần này cố gắng túm được hắn, như vậy là được rồi.
Thân là Võ thần số một Thiên giới, không lẽ y thua hắn?
Càng nghĩ Tạ Liên càng cảm thấy tự tin, trong lòng hừng hực quyết tâm một tay túm gọn Hoa Thành, sau đó y nhất định sẽ bắt hắn luyện một trăm bản chữ mỗi ngày, phạt đến khi nào hắn đi năn nỉ y mới thôi.
Trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh Đại Quỷ Vương khóc ròng ngồi luyện chữ, Tạ Liên nhịn không được mà nhoẻn miệng cười hì hì, nhanh chóng gật đầu cái rụp đồng ý ngay tức khắc.
Bên này Hoa Thành thấy Tạ Liên đã bị mắc bẫy, nhìn ánh mắt sáng hoắc đó của y, hắn biết thừa Tạ Liên đang nghĩ gì trong đầu, chắc chắn là đang tìm cách bắt hắn nuốt đủ đống chữ chán òm nâng tay nhấc bút tu tâm dưỡng tính.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa Liên - Chuyện tình Quỷ Thần
FanfictionFic gồm những mẩu chuyện ngắn khác nhau của cp Hoa Thành - Tạ Liên Warning: - Sẽ có vài tình tiết OOC hoặc không :)) - Sẽ có H để an ủi những tâm hồn gặm nhấm thanh thủy văn quá lâu - Chiếc fic đầu tay này sẽ không tránh được có những lúc đọc lủng...