"Trước khi chúng ta tách ra, em vẫn luôn lo lắng, lo lắng em sẽ không chịu đựng được, lo lắng chúng ta chưa tách ra được mấy ngày, em đã chạy đi tìm anh." Cậu chậm rãi vuốt ve đốt ngón tay Lâm Phi, dịu dàng ái muội.
"Vậy nên em đã chuẩn bị rất lâu, tìm ra rất nhiều lý do tự an ủi chính mình. Nhưng ngoài dự kiến, ba tháng tách khỏi anh, em cũng không quá khó chịu như trong tưởng tượng. Vì em thay đổi sao? Vì em không yêu anh sao? Hay vì em không còn quan tâm anh, vậy nên em mới có thể sống tốt một mình?
Quý Nhạc Ngư lắc đầu, "Đương nhiên không phải."
"Đó là vì anh vẫn luôn đi về phía em, anh vẫn luôn không ngừng trả giá, anh cho em rất nhiều cảm giác an toàn, vậy nên em vô cùng an tâm, vậy nên cho dù anh không ở cạnh em, em vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, trải qua mỗi ngày cũng không còn quá khó khăn."
Từ bé đến lớn, đã thật nhiều năm trôi qua, Lâm Phi chưa từng viết nhật ký.
Anh từng viết một quyển lại thêm một quyển văn cảm nhận sách, nhưng anh lại chưa từng viết nhật ký.
Nhưng bây giờ, anh vì cậu mà mỗi ngày đều kiên trì viết nhật ký, sẽ viết xong trước 11 giờ rồi chụp ảnh gửi cho cậu.
Anh chưa từng là một người thích chia sẻ.
Nhưng từ khi vào đại học, anh liền bắt đầu không ngừng chia sẻ với cậu.
Buổi sáng anh ăn gì sẽ chụp lại gửi cho cậu, giữa trưa ăn gì cũng sẽ chụp ảnh nói với cậu, anh đọc sách gì sẽ chụp lại để cậu biết được, nhìn thấy phong cảnh đẹp gì cũng sẽ chụp xuống chia sẻ với cậu.
Rõ ràng bọn họ đã tách ra nhưng cậu vẫn rất hiểu rõ những chuyện liên quan đến anh.
Cậu biết rõ tên họ cùng diện mạo của tất cả giảng viên của anh, biết trường học anh có địa điểm nào nổi tiếng nhất.
Biết anh thích nhất tầng lầu nào trong thư viện, cũng biết hôm nay anh đã làm gì.
Quý Nhạc Ngư xem những tấm ảnh cùng tin tức anh gửi đến liền phảng phất thấy được bóng dáng anh, đi theo anh trải qua một ngày dài, cùng anh ngồi học, lại rời khỏi phòng học, đi đến thư viện.
Tâm tình của cậu hoàn toàn được Lâm Phi trấn an làm dịu.
Tất cả những bất an, bực bội còn chưa kịp ngoi đầu lên đã bị từng tấm ảnh chụp một làm chúng biến mất giữa không trung.
Vậy nên, cậu có thể yên tâm thả Lâm Phi một mình ở trường, một ngày, một tháng.
Trúc mã của Thân Dục chỉ cách cậu ta mười phút đi đường, nhưng đã lâu như vậy, cậu bạn đó chỉ ghé qua đúng một lần.
Còn trúc mã của cậu, cách cậu nửa giờ đi đường, lại vẫn luôn nguyện ý xuất hiện trước mặt cậu bất cứ lúc nào.
Anh rõ ràng không phải một người thích chủ động, nhưng khi cậu trì hoãn bước chân, anh sẽ không ngừng chủ động tiến về phía cậu.
Từ trước đến nay Quý Nhạc Ngư vẫn luôn hiểu Lâm Phi có bao nhiêu bao dung và chiều chuộng cậu.
Đã nhiều năm như vậy, không cần biết cậu giận dỗi chuyện gì, hay lo lắng chuyện gì, anh chưa từng bảo cậu sửa đổi khuyết điểm của chính mình, cố gắng làm người tốt, học cách nhẫn nại, học cách giải hòa những phẫn nộ của chính mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Drop] Trang Tử không phải cá / Mỹ nhân cố chấp suy nghĩ bậy bạ - Lâm Áng Tư
Romance[EDIT] Trang Tử không phải là cá / Mỹ nhân cố chấp suy nghĩ bậy bạ *Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá đang nghĩ gì. Tác giả: Lâm Áng Tư Văn án: "Tôi biết em ấy dối trá, trong ngoài bất nhất, tàn nhẫn độc ác, ích kỷ tùy hứng, có tính chiếm hữu...