Chương 16: Bánh kem

79 1 0
                                    

Trường học quy định, học sinh lớp 10 không cần lên lớp tự học buổi sáng, cho nên trước 8 giờ đến phòng học là được.

Ngày thường Cố Dật Nhĩ 7 giờ 15 mới ra cửa, hôm nay mới 6 giờ đã tự tỉnh, 6 giờ rưỡi đã chuẩn bị xong.

Khi cô đang chuẩn bị ra cửa lại vừa vặn gặp Cao Tự Án đi chạy bộ buổi sáng trở về.

Anh có chút kinh ngạc: “Sớm thế này em đã đi hả?”

“Vâng, hôm nay em thức dậy tương đối sớm.”

“Thật là chuyện lạ.” Cao Tự Án cười nói, “Anh nhớ rõ chỉ có lúc thi em mới có thể dậy sớm thế này, hôm nay em còn phải thi à?”

“Không có, em thi xong rồi.” Cố Dật Nhĩ đổi giày ở chỗ huyền quan.

Cao Tự Án vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Thế về sau có muốn đi chạy buổi sáng cùng anh không?”

“Không cần.” Cố Dật Nhĩ giậm giậm chân, đảm bảo giày đi ổn rồi, “Em còn nhỏ, ngủ không đủ không cao được, bye anh.”

Cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, Cố Dật Nhĩ ra ngoài.

Hiện tại còn chưa lạnh lắm, lúc này trời đã hoàn toàn sáng, khu dân cư này làm xanh hoá rất tốt, khắp nơi đều trồng cây, sáng sớm tinh mơ, trong không khí còn mang theo hơi ẩm ướt, mùi hương của lá cây và không khí mát mẻ hòa lẫn vào nhau, Cố Dật Nhĩ dùng sức hít một hơi, giang hai tay ôm lấy buổi sớm khiến người ta vui vẻ thoải mái này.

Tư Dật nói nhà cậu ở số 17, Cố Dật Nhĩ đi qua con đường đá nhỏ, chờ đi đến nhà cậu lại phát hiện cậu đã đứng ở cửa tự bao giờ.

Cậu đứng dựa vào lan can đá cẩm thạch ở trước cổng, một tay cắm túi một tay cầm di động, hai chân giao nhau bộ dáng lười biếng thích ý.

Cố Dật Nhĩ thấy cậu xem di động đến nhập thần, lén vòng ra sau từ bên cạnh cậu đi tới.

Mắt thấy càng ngày càng gần, Cố Dật Nhĩ cười xấu xa một tiếng, định đột nhiên lên tiếng dọa cậu nhảy dựng.

Lúc chỉ còn cách cậu có vài bước nữa, cô ba bước dồn thành một bước nhảy đến bên người cậu, duỗi tay muốn dọa cậu thì thấy cậu vừa lúc ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn cô.

Tay Cố Dật Nhĩ treo ở giữa không trung, xấu hổ không biết nên tiếp tục hay buông xuống.

Tư Dật nhìn xuống cô, khóe môi hơi cong cong lên.

Cố Dật Nhĩ kéo khóe miệng, ngữ khí cứng đờ: “Chào buổi sáng.”

“Chào.” Tư Dật đứng dậy, ném cặp sách lại cho cô, “Lúc cậu đi từ đường nhỏ kia tớ đã nhìn thấy cậu, rón ra rón rén còn cho rằng tớ thật sự không biết?”

“Vậy sao cậu không nhìn tớ.” Cố Dật Nhĩ bĩu môi.

“Toàn bộ khóe mắt của tớ đều là cậu rồi còn bảo là không nhìn?” Tư Dật nhét điện thoại di động vào trong túi, “Cậu ăn sáng chưa?”

“Chưa, tớ đến gần trường học mới mua, cậu ăn chưa?”

“Chưa, dì giúp việc chăm sóc mẹ tớ cả một đêm, giờ còn đang ngủ.”

Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều MuốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ