Chương 63: Ấm áp

66 0 0
                                    

Khi nhận được điện thoại của ba Lâm, biết được ông ấy muốn đến trường, Mộ Tử Sư vẫn cho rằng ông tới tìm Lâm Vĩ Nguyệt, chẳng qua Lâm Vĩ Nguyệt không mang di động cho nên mới gọi tới cho anh.

Lúc ba Lâm tới còn mang theo hai bình đồ chua.

Cái bình nặng mười mấy cân, vai ông còng xuống, khó khăn lắm mới bê được tới trường.

Mộ Tử Sư ở cổng trường chờ, thấy thân ảnh ông dần dần xuất hiện thì vội vàng chạy tới bê đồ giúp ông.

“Ba Lâm, ngài đây là?”

“Tặng cho thầy.” Ba Lâm cười cười, “Đều là theo lời Tiểu Nguyệt nói, là đồ chua mà thầy thích.”

“Chú khách sáo quá, sao có thể lấy nhiều như vậy.”

Ba Lâm cười mà không nói, hai người mỗi người mang theo một bình về khu dạy học.

“Lâm Vĩ Nguyệt còn đang đi học, để tôi đi gọi em ấy giúp chú?”

“Không cần, không phải tôi tới tìm nó, tôi tới tìm thầy.” Ba Lâm xua xua tay.

Mộ Tử Sư có chút kinh ngạc.

Ba Lâm nói muốn tâm sự riêng nên Mộ Tử Sư đưa ông vào một gian phòng họp nhỏ, ngồi đối diện với ba Lâm.

Anh lễ phép hỏi: “Không biết ba Lâm tìm tôi có việc gì?”

Ba Lâm đứng lên, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Mộ Tử Sư, ngay sau đó chân khụy xuống quỳ gối trước mặt anh.

“Ba Lâm chú đây là!” Mộ Tử Sư vội vàng muốn kéo ông lên.

“Thưa thầy, thầy tốt với Tiểu Nguyệt nhà tôi, chuyện này tôi đều biết.” Ba Lâm bướng bỉnh không đứng dậy, chỉ là một mặt nói, “Tôi đều biết hết, tôi thật sự cảm ơn thầy!”

Mộ Tử Sư nhận ra có sự không thích hợp, hai tay đỡ ông cũng nắm chặt lại.

“Ba Lâm?”

“Mẹ Tiểu Nguyệt qua đời sớm, nhà chúng tôi lại không có thân thích gì, tôi ở công trường làm công, từng chút từng chút nuôi nó lớn, cũng may nó biết tranh đua, thành tích học tập vẫn luôn không tồi.” Ba Lâm nặng nề nhìn anh, ngữ khí ôn hòa, “Lá gan nó rất nhỏ, tiểu học cấp hai cũng chẳng có bạn bè gì, ít nhiều có thầy chăm sóc, còn có mấy người bạn của nó nữa, từ sau khi lên cấp ba, Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng vui vẻ hơn trước kia nhiều. Ban đầu tôi chỉ nghĩ, chỉ cần nó có thể học đại học thì mấy năm nay tôi vất vả cũng không uổng, nhưng sau đó lại nghe nó nói, nó có khả năng thi được Thanh Hoa Bắc Đại, tôi quả thực vui sướng đến mấy ngày không ngủ được.”

Ông chỉ bình tĩnh thuật lại mấy chuyện đã qua như là đang kể chuyện xưa.

Chỉ có Mộ Tử Sư biết, mấy chữ ngắn ngủi này là bao nhiêu năm dày vò và vất vả mới có thể đổi lấy những lời nhẹ nhàng như ngày hôm nay.

“Nó từ nhỏ không có mẹ nên tính cách có chút mẫn cảm, sợ người khác không thích, chán ghét nó. Nhưng nếu có người đối tốt với nó, nó sẽ hận không thể đối tốt gấp mười gấp trăm lần đáp trả đối phương mà cũng mặc kệ người khác có thể hiểu lầm hay không, chính là chỉ muốn báo ân.” Ba Lâm lộ ra một nụ cười khổ, “Nó còn quá nhỏ, có đôi khi sẽ không thể hiểu rõ mình rốt cuộc là báo ân hay là cái gì khác, thầy là người lớn, điểm này, hy vọng thầy sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn.”

Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều MuốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ