Đêm trước ngày phẫu thuật của Nhị Canh.
Trong phòng bệnh, cha mẹ Nhị Canh nhường thời gian lại cho những người trẻ tuổi.
Nhị Canh bị biển hoa vây quanh, biểu tình tức giận.
“Thằng nhóc cậu cho rằng gửi nhiều hoa thế này đến bồi tội là tôi sẽ tha thứ sao?”
“Ai da Nhị Canh ca ca, tớ thật sự là đột nhiên có việc, vé máy bay tớ đã mua hết rồi mà công ty lại là một mớ bùi nhùi rối rắm, đơn từ chức của tớ nộp nửa năm rồi, giờ chỉ thiếu một thủ tục cuối cùng thôi, cậu tạm tha cho tớ đi.”
Trên màn hình di động, Lục Gia chắp tay trước ngực không ngừng xin tha.
“Khó khăn lắm Phó Thanh Từ mới về thì cậu với Vương Tư Miểu lại xảy ra chuyện.” Nhị Canh hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bất mãn.
Một người có diện mạo rắn rỏi tiêu chuẩn như Lục Gia lúc này cũng có chút ngượng ngùng, cậu quay ra phía ngoài màn hình hét lớn: “Lớp trưởng, lớp trưởng đại nhân, em mau tới đây tiếp chuyện, giúp anh cầu tình.”
Trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ với khuôn mặt thanh tú.
Vương Tư Miểu từ lúc lên đại học đã đeo kính sát tròng, lại học trang điểm, quả thực chính là dáng vẻ của tài nữ ‘bụng có thi thư khí tự hoa’, cô có thể coi trọng Lục Gia, hơn nữa còn chủ động thổ lộ, thật sự là khiến nhóm bạn cũ một phen hoảng sợ.
(Bụng có thi thư khí tự hoa: người đọc nhiều sách thì khí chất con người sẽ thay đổi)
“Là cậu ta sai, làm tớ cũng phải về thành phố Thanh Hà muộn.” Ngữ khí của Vương Tư Miểu lạnh nhạt, “Chờ cậu ta về thì đánh chết cậu ta đi.”
Lục Gia kêu to: “Em… em …sao em có thể đối xử với chồng yêu của em như vậy! Huhu!”
Vương Tư Miểu cực kỳ bình tĩnh đáp lại một câu thô tục: “Yêu mẹ anh.”
“……” Hình thức ở chung của đôi vợ chồng này thật sự quá kinh dị.
Sau khi cúp máy, Nhị Canh tê liệt ngã xuống giường: “Tên thê nô khốn kiếp này.”
“Học trưởng đừng tức giận.” Du Tử Tụ vuốt vuốt ngực cậu ta, “Em thuận khí giúp anh.”
Nhị Canh vẻ mặt hưởng thụ: “Học muội em thật tốt!”
Còn chưa kết hôn đã có khuynh hướng thê nô mà còn không biết xấu hổ nói đến ai khác.
Mọi người có chút không nhìn được, ăn ý đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Từ từ đã.” Nhị Canh bỗng nhiên gọi bọn họ lại, “Tớ có lời muốn nói với các cậu.”
Lâm Vĩ Nguyệt hỏi: “Nói cái gì?”
“Các cậu ngồi xuống đã.”
Bốn người không biết trong hồ lô của cậu ta bán cái gì, nhưng vẫn ngồi xuống.
Nhị Canh vạn năm da mặt dày tự nhiên kỳ tích xuất hiện một mạt đỏ ửng, cậu ta không được tự nhiên khụ khụ như lấy tinh thần, sau đó thì thầm với giọng như muỗi kêu: “Đời này có các cậu thật tốt.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
RomanceTác Giả: Đồ Dạng Tiên Sâm Edit: Ngải Số Chương: 127 Trạng Thái: Hoàn Thành