Chương 55: Nước mắt của tiên nữ

68 2 0
                                    

Cuộc sống bận rộn của học sinh cấp ba luôn có thể khiến người ta tạm thời quên đi những nỗi bất hạnh.

Cố Dật Nhĩ đồng thời báo danh đại hội âm nhạc cấp tỉnh cùng cuộc thi viết văn tân khái niệm toàn quốc, thành công khiến mình trở nên bận rộn, không rảnh bận tâm những chuyện khác.

Ngày diễn ra cuộc thi khoa học tự nhiên cũng càng ngày càng gần.

Rõ ràng cô và Tư Dật chỉ cách nhau một bức tường, nhưng lại luôn không thể gặp được nhau.

Ban đầu còn thấy không quen, cho dù không gặp mặt nhau được thì cũng gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn WeChat, sau đó càng ngày càng bận, ngay cả di động cũng thường không mang theo bên người.

Hôm nay Cố Dật Nhĩ và mấy người bạn cũng tham gia đại hội âm nhạc đi đến nhà ăn vừa lúc đụng phải lớp thi đua toán tan học.

Lâm Vĩ Nguyệt nhìn thấy cô, hưng phấn dùng sức phất tay: “Dật Nhĩ!”

Cố Dật Nhĩ đang nói chuyện với Nhạc Trạch Mính, vừa nghe thấy tiếng gọi lập tức quay đầu tìm kiếm chủ nhân giọng nói .

Lâm Vĩ Nguyệt sải bước đi tới ôm chặt cô: “Đã lâu không được gặp cậu.”

Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ lưng cô: “Hai lớp chúng ta không phải chỉ cách nhau một bức tường thôi sao?”

“Nhưng mà lúc tớ ở lớp thì không có cậu, mà lúc cậu ở lớp thì tớ lại không có ở đấy.” Lâm Vĩ Nguyệt bĩu môi, “Thời gian hoàn toàn lệch nhau.”

Cô cười cười, khóe mắt không khỏi liếc về phía thiếu niên dáng vẻ lười biếng đang đứng sau Lâm Vĩ Nguyệt.

Cậu buộc áo đồng phục ở bên hông, áo sơmi trắng đơn giản, quần đồng phục màu xanh biển với giày chơi bóng màu trắng, đơn giản mà thoải mái thanh tân.

Đã rất nhiều ngày không gặp, hình như tóc Tư Dật dài hơn một chút, tóc mái thoáng xẹt qua lông mày sắp che mất đôi mắt cậu.

Cậu không thay đổi, khóe miệng vẫn treo nụ cười như trước chỉ là trên mũi thêm một cặp kính gọng mảnh.

Vốn dĩ Tư Dật và Phó Thanh Từ không giống nhau, nhưng hôm nay cậu mang mắt kính đứng chung một chỗ với Phó Thanh Từ, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng lẫn nhau không mà khí chất cả người cũng trở nên có chút thanh lãnh.

Cậu cận thị sao?

Lâm Vĩ Nguyệt thân mật kéo tay cô: “Đi thôi, mọi người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.”

Vừa lúc vài người bọn họ đều cùng lớp 1 ngày xưa nên mọi người cũng tương đối quen thuộc.

Một đám học bá đi vào nhà ăn khiến cho không ít người vây xem, trong đó được chú ý nhất là Tư Dật và Cố Dật Nhĩ.

Dạo này lời đồn về bọn họ ở trong trường càng ngày càng nhiều, chỉ là hôm nay vừa thấy, hai người cũng không đi cùng nhau mà đều đang nói chuyện với người khác.

Món ăn ở mỗi cửa sổ tại nhà ăn đều không giống nhau, học sinh tùy theo sở thích của mình mà xếp hàng, Cố Dật Nhĩ không nghĩ nhiều, hôm nay vẫn như cũ xếp hàng vào đội ngũ sườn heo chua ngọt.

Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều MuốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ