“Vậy cha mẹ anh ta đâu?” Cố Dật Nhĩ rũ mắt, ngữ khí nghi hoặc, “Hiện tại còn ở thành phố Thanh Hà không?”
“Đã di dân.” Ngữ khí của người đàm phán bình tĩnh, “Mấy năm trước Phó thị xảy ra khủng hoảng tài chính, Phó Anh Việt bán tháo toàn bộ cổ phần rồi hai vợ chồng ra nước ngoài, đến nay vẫn chưa trở lại.”
“Dứt khoát như vậy à?”
“Nghe nói là bị người ngáng chân, nhưng bọn họ cũng coi như may mắn, giá cả bán tháo không quá lỗ, số tiền đó khẳng định có thể bảo đảm cuộc sống nửa đời sau.” Người đàm phán dùng tay chỉ vào tư liệu, ý vị thâm trường cười, “Cho nên tôi cảm thấy, vị Wayne tiên sinh này nhất định không phải là người thường.”
Cố Dật Nhĩ ngửa đầu, ngữ khí trêu chọc: “Đương nhiên không phải người thường, người thường sau khi gặp biến cố như vậy, có mấy người có thể đứng lên một lần nữa? Anh ta chẳng những đứng lên, lại còn bò lên vị trí cao thế này, người bạn học cũ này của tôi đáng sợ thật đấy.”
Từ lúc gặp mặt cô đã mơ hồ nhận thấy được Phó Thanh Từ thay đổi rất nhiều.
Cho dù vẫn là gương mặt kia, vẫn là dáng vẻ ít nói, nhưng hoàn toàn không còn là Phó Thanh Từ của hồi cấp ba ngày xưa nữa.
Phó Thanh Từ hồi cấp ba rất ít cười, nhưng cũng là một nam sinh mười mấy tuổi bình thường, khi ở bên cạnh bạn bè sẽ ít có cảm xúc dao động rõ ràng nhưng ít ra còn có thể từ trong ánh mắt mà nhìn ra hỉ nộ ái ố của cậu ta.
Thời gian lại đẩy về phía trước một chút thì cậu ấy đã từng không khác gì những nam sinh bình thường.
Có lẽ còn hoạt bát hơn Tư Dật.
Nhưng hiện tại, cô đã hoàn toàn không nhìn thấu cậu ta.
Cặp mắt kia giống như một hồ nước đọng, gợn sóng duy nhất chỉ có Lâm Vĩ Nguyệt.
“Chúng ta không có nhược điểm của anh ta.” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng thở dài.
Chỉ có thể cầu nguyện cậu ta thật lòng thích Vĩ Nguyệt.
“Cố tổng?” Tiếng gọi của người đàm phán kéo cô từ những suy nghĩ phiêu xa quay lại.
“Lục tiên sinh, anh về trước đi.” Cố Dật Nhĩ cười cười, “Mấy ngày nay anh vất vả rồi, anh về nghỉ ngơi cho tốt đi, mai là lần đàm phán cuối cùng rồi.”
Người đàm phán đứng dậy sửa soạn tây trang, gật đầu: “Cố tổng cũng đừng quá vất vả, tôi thấy dạo này thần sắc cô cũng rất tiều tụy.”
“Cảm ơn.”
Tiễn người đàm phán đi, Cố Dật Nhĩ bưng ly cà phê lên lại phát hiện đã lạnh, cô nhíu mày gọi trợ lý vào đổi một ly khác.
Tách cà phê còn bốc lên hơi nóng, Cố Dật Nhĩ nhìn từng vòng sóng gợn trong ly, cuối cùng vẫn lựa chọn gọi điện thoại cho Lâm Vĩ Nguyệt.
“Dật Nhĩ, có chuyện gì sao?”
Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đang ở trường sửa lại tư liệu của học sinh.”
“Dạo này, Phó Thanh Từ có tới tìm cậu không?” Cố Dật Nhĩ hỏi dò.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
Roman d'amourTác Giả: Đồ Dạng Tiên Sâm Edit: Ngải Số Chương: 127 Trạng Thái: Hoàn Thành