"Có cây kìa!" "Nhìn kìa, phía trước có rất nhiều cây!"
"Có cây!"
Đám thí sinh hét lên.
Bọn họ xuất hiện từ huyện Cát Khâu, càng đi đến nơi cắm trại lại càng hoang vu, bọn họ không nhìn thấy một gốc cây một ngọn cỏ nào, chị có sa mạc kéo dài đến tận trời.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy một rừng cây suất hiện trong ánh hoàng hôn chiều tà, có người ngạc nhiên rơi nước mắt, có người chạy đến ôm gốc cây, con người chụp ảnh chung.
"Đây là cây Hồ Dương." Trì Nguyệt nói với Vương Tuyết Nha.
"Là cây sống ngàn năm không chết, chết ngàn năm không đổ, đổ ngàn năm không thối rữa?" Vương Tuyết Nha nhớ kỹ đêm hôm đó Trì Nguyệt bổ sung tài liệu trong sa mạc cho cô, có nhắc đến loại cây gỗ Hồ Dương này.
Trì Nguyệt cong môi: "Lần này thật sự cách nơi cắm trại không xa đâu."
"Cuối cùng cũng đến rồi." Vương Tuyết Nha bắt đầu vui vẻ, mỉm cười nhìn cô: "Nguyệt Quang Quang, nhà cậu cách nơi này bao xa?"
Trì Nguyệt cúi đầu, dùng mũi chân đá hạt cát "Không xa lắm."
Nữa tiếng sau, bọn họ đi đến nơi cắm trại vào lúc hoàng hôn. Những căn nhà bạt màu trắng đan xen vào nhau ở dưới cồn cát trong ánh nắng ấm áp, tỏa ra màu vàng óng ấm áp dễ chịu.
Cồn cát đằng xa như từng cơn sóng màu vàng óng, xinh đẹp, duyên dáng. bên cạnh cồn cát là khu rừng Hồ Dương xì xào trong gió.
"Phù!"
"Quá đẹp! Đây là nơi ghi hình sao? Vì sao không có thiết bị huấn luyện chứ?"
Trong tưởng tượng của bọn họ, có lẽ lúc huấn luyện sẽ phối hợp với một loại thiết bị mô phỏng khoang thuyền vũ trụ.
Vậy mà chỉ có sa mạc và nha bạt.
Rốt cuộc muốn huấn luyện cái quỷ gì đây?
"Hoan nghênh mọi người đến địa điểm ghi hình Người Đi Dưới Trời Sao. Bây giờ chúng tôi sẽ bố trí lều trại nghỉ ngơi cho mỗi tổ, một tiếng sau chính thức tiến hành ghi hình."
Một tiếng sau chính thức ghi hình là sao? Không cần nghĩ ngơi sao?
Mạch Mạch giơ cao tay lên: "Huấn luyện viên, tối nay chúng tôi ăn cái gì?"
Huấn luyện viên Lưu: "Trong lều vải của các bạn có một tấm thẻ nhắc nhở, nói cho các bạn biết tiếp theo phải làm thế nào."
"Ồ! Được!"
Các tổ chia ra để rút thăm lều vải.
Vương Tuyết Nha may mắn rút được lều vải ở dưới gốc cây Hồ Dương, vui vẻ như một đứa bé.
"Nguyệt Quang Quang, đây chắc chắn là số phận quán quân của mình!"
Trì Nguyệt không thay đổi sắc mặt, thỉnh thoảng liếc nhìn nơi dựng trại rồi lại nhíu mày tự hỏi, không chủ ý Vương Tuyết Nha đang nói gì.
"Nguyệt Quang Quang, không phải anh Kiều đã đến đây rồi sao? Tại sao không thấy đâu chứ?"
Trì Nguyệt thản nhiên mỉm cười: "Sao loại người như anh ta có thể ở đây được chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Dệt Ngân Hà Cho Em
Lãng mạnTác Giả: Tự Cẩm Trong mắt bạn cùng trường, Trì Nguyệt là một người kỳ quái. Thường xuyên trốn học nhưng không trượt môn. Đến từ vùng nghèo khó nhưng không thiếu tiền. Xinh đẹp nhưng không hề hẹn hò yêu đương. Sắp tốt nghiệp đến nơi nhưng không hề tì...