Chương 161 HORMONE BÙNG NỔ

36 1 0
                                    

Anh đẩy trợ lý Hầu và Trịnh Tây Nguyên ra, một tay bóp cổ tên kia, túm lấy cánh tay đang ôm Trì Nguyệt, chỉ hơi dùng sức là tên kia đã đau đến mức kêu la.

"Đau đau đau... Cảnh sát, đau... Đánh người!"

Tên đàn ông tru tréo như heo bị cắt tiết, không còn sức đành phải buông tay ra.

Mấy anh cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, nhưng Kiều Đông Dương không định tha cho anh ta như vậy, anh cười lạnh nhìn tên đàn ông này bị đấm đá khắp người rồi kéo gã lên, không đợi gã đứng vững đã đẩy mạnh: "Đánh mày thì sao?"

Tên kia đập lưng vào cạnh bàn, đau đến mức chảy nước mắt, lập tức khom lưng xuống.

"Cảnh sát... A... Đánh người... Bọn họ đánh người..."

Kiều Đông Dương im lặng đi về phía gã, bắt chéo hai tay gã ra sau lưng rồi đè xuống đất, thúc đầu gối vào lưng gã.

"A!" Tên đàn ông kêu gào thảm thiết.

Kiều Đông Dương lại ấn mạnh đầu gã xuống đất.

"A... A... Cảnh sát... Cứu mạng..."

Ngay cả mấy anh cảnh sát cũng không nỡ nhìn tình cảnh đánh nhau này, dù cảm thấy tên kia diễn quá giả nhưng vẫn nhanh chóng bước đến.

"Dừng lại, không được đánh nữa!"

"Được, không đánh nữa." Kiều Đông Dương nói xong lại đè đầu gã khiến cả cái trán đập mạnh xuống đất.

Một tiếng cộp rõ to vang lên, ngay cả mấy anh cảnh sát cũng nhắm mắt lại. Cô gái tên Manh Manh kia liên tục khóc lóc kêu gào, Trịnh Tây Nguyên và trợ lý Hầu sợ Kiều Đông Dương không khống chế được, muốn kéo anh ra nhưng cũng không giữ chặt.

Trì Nguyệt chỉ đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn anh đánh người.

Anh cảnh sát quát to: "Tất cả dừng lại, không được đánh nhau nữa! Nếu không các anh các chị đều bị tạm giam! Đây là đồn cảnh sát!"

Kiều Đông Dương không ra tay nữa nhưng cũng không buông tên kia ra, anh giữ chặt tay của gã, ngoảnh lại nhìn về phía anh cảnh sát với ánh mắt hơi đáng sợ: "Là ai ra tay trước?! Cảnh sát, anh ta dám ra tay với phụ nữ ở trong đồn, không dạy cho anh ta một bài học, không phải anh ta sẽ coi trời bằng vung à?"

"Tôi hiểu, các anh đứng lên đi, đứng lên hết rồi nói."

Đôi khi cảnh sát phải xử lý tận mấy vụ tranh chấp dân sự trong vòng một ngày nên không thấy ngạc nhiên với tình cảnh này.

"Vốn dĩ không phải chuyện gì lớn, mọi người bàn bạc giải quyết riêng không được sao? Các anh các chị còn đánh nhau như thế nữa, tính chất vụ án sẽ thay đổi."

"Cảnh sát." Giọng điệu Kiều Đông Dương nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo: "Anh nói thế có thấy xấu hổ không? Nếu người bị tóm tay ôm chân là vợ anh, anh cũng cảm thấy không phải việc chuyện lớn sao?"

Anh ra tay ác độc, nói chuyện cũng độc mồm, anh cảnh sát thấy ngạc nhiên với câu hỏi của anh, mấy giây sau mới bật cười.

"Ý của tôi là, lúc đầu đây chỉ là một tranh chấp nhỏ, nhưng cách thức giải quyết của các anh quá cực đoan, rất dễ khiến việc này trở nên nghiêm trọng hơn."

Dệt Ngân Hà Cho EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ