"Ricky! ! Ricky! !" Tiệp Dư rơi lệ đứng ở trước cửa phòng VIP, thất thanh khóc rống nói: "Mở cửa đi! Em sai rồi! Anh mở cửa đi! Em cố ý chọn sinh nhật của anh trở lại là hy vọng cho anh một bất ngờ! Em biết rõ anh yêu em, em biết rõ anh mãi mãi cũng sẽ không quên em, Ricky, mở cửa đi! Em yêu anh, em đã trở về, trước kia do em tham lam, sau khi không có anh, vẻ đẹp của em, mọi thứ của em, tất cả đều không quan trọng, khi đó, em mới phát hiện, anh mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. . . . .
Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tiều tụy và đau thương ngã ngồi cạnh cửa, hai mắt rưng rưng, lại tức giận nhìn về phía trước.
"Ricky! Em cầu xin anh! Mở cửa đi!" Tiệp Dư lại dùng sức vỗ cửa, thất thanh khóc rống!
Tô Linh ngăn cản mọi người đi vào VIP, tự mình tức giận đi tới, hai mắt rưng rưng nhìn về phía cô gái được gọi là xinh đẹp nhất Phương Đông, giờ phút này không còn dáng vẻ, ngã ngồi ở trên cửa khóc rống, Tô Linh lạnh lùng và oán hận nói với cô: "Cô trở về làm gì? Cô còn dám trở về? Em trai của tôi mới vừa khôi phục từ trong thế giới của cô! ! Bây giờ cô lại còn không biết xấu hổ trở về?"
"Chị. . . . . ." Tiệp Dư rơi lệ kêu lên.
"Cô đừng gọi tôi là chị!" Tô Linh tức giận quát khẽ: "Tôi không có em gái như cô! Cũng không có em dâu như cô! Tôi vô cùng hận cô! Tại sao cô cứ ích kỷ như vậy? Lúc ấy nói đi là đi, bỏ rơi người đàn ông cứu cô sống lại, yêu cô đến chết, không để ý thâm tình của cậu ấy, tình yêu của cậu ấy, tất cả mọi thứ của cậu ấy, cứ bỏ đi ! Cô biết lúc cô đi khỏi, cậu ấy khổ sở thế nào không? Ngày ngày sống giống như đã chết, mấy ngày mấy đêm không ăn cơm, không ngủ được, cha mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, lại bị cô tổn thương, người cả nhà chúng tôi đau khổ theo cậu ấy mấy năm! Tại sao cô còn không biết xấu hổ trở về? Cô sống ở trong thế giới kia không phải rất tốt sao? Tại sao cô còn muốn trở lại? Rốt cuộc cô còn muốn tổn thương cậu ấy bao nhiêu lần mới bằng lòng hả! ! ?"
Nước mắt Tô Thụy Kỳ bi phẫn lăn xuống.
"Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị, chị tha thứ cho em đi . . . . . Em sai rồi. . . . . ." Tiệp Dư lại khóc nhìn Tô Linh.
"Cô đừng nói tôi tha thứ cho cô! Bây giờ tôi và cô không có quan hệ, người cả nhà chúng tôi cũng không có quan hệ tới cô! Tôi xin cô, tôi cầu xin cô sau này đừng dây dưa em trai của tôi nữa! Cô cút cho tôi! Lập tức cút cho tôi!" Tô Linh tức giận hét!
"Chị, em cầu xin chị, để cho em gặp Ricky! Nhiều năm qua, em vẫn rất cố gắng rất cố gắng sống, chính là vì để kiêu ngạo trở về gặp anh ấy một lần. . . . . . Em cầu xin chị, đừng đuổi em đi, em sai rồi, em vì anh ấy, bây giờ em có thể không cần gì cả, nếu muốn em khôi phục lại mặt mũi trước kia em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần Ricky chấp nhận yêu em, em sẽ không cần gì cả, em thề. . . . . . em thề. . . . . ." Tiệp Dư khóc ngã xuống đất.
Tô Linh lại tức giận nói: "Cô không cần thề với tôi! Cuộc đời của cô không có liên quan đến chúng tôi! Cô cút cho tôi! Nếu không, cô đừng trách tôi không khách khí! Quá khứ tôi lưu cho cô một con đường sống, là bởi vì tôi cũng thương em trai! Hôm nay thì không! ! Cút! !"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
PoetryTác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật chính kể từ khi được anh nhận vào làm trợ lý của mình. Anh là một tổng giám đốc đẹp trai, đào hoa nhưng bản tính...