"Không muốn cô đỡ tôi ! Tôi không cần người khác đỡ! Tôi muốn tự mình đi!" Giữa ban ngày ban mặt ở trước mắt bao nhiêu người, Trần Mạn Hồng lắc lư đang bị bọn Nhã Tuệ nhét vào tắc xi, chạy thẳng tới chung cư nhà Mạn Hồng.
"Các người đưa tôi về làm gì? Tôi muốn đi uống rượu!" Trần Mạn Hồng không nói nữa, muốn đẩy mọi người ra, lúc tắc xi đang chạy trên đường, muốn đẩy cửa đi ra ngoài, Nhã Tuệ và Tiểu Nhu hoảng sợ, vội vàng vịn người cô, căng thẳng gọi: "Quản lý! ! Chị đừng như vậy!"
"Đàn ông nào cũng như vậy, lúc muốn hôn cô thì dán sát, nhưng đến lúc vứt bỏ cô, hay lúc muốn cứu vãn thì không nói vậy!" Trần Mạn Hồng đột nhiên ôm lấy Nhã Tuệ, tha hồ khóc rống!
"Được được được! Tất cả đàn ông đều là đồ tồi, chỉ có Mạn Hồng chúng ta cao quý nhất!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ ôm Trần Mạn Hồng, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, thở dài.
Đường Khả Hinh cũng ngồi ở kế bên tài xế vị, vẻ mặt căng thẳng nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng tiều tụy đáng thương, lại nhìn về phía Nhã Tuệ vẫn còn trẻ tuổi, hai mắt của cô lộ ra ánh sáng kiên quyết.
Lúc này, điện thoại của Mạn Hồng vang lên, cô vừa khóc vừa muốn nhận điện thoại di động, nhưng vừa khóc, vừa không cẩn thận đưa di động ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Con tôm viên Tiểu Nhu không nói hai lời liền đưa tay cầm điện thoại di động, trực tiếp nhấn, đáp alô một tiếng. . . . . .
"Tiểu Nhu? Tại sao cô nghe điện thoại?" Tào Anh Kiệt mới vừa dứt lời cũng đã nghe được tiếng Trần Mạn Hồng khóc, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy khóc như vậy?"
Tiểu Nhu vốn là người dễ xúc động và tuyến lệ đặc biệt phát triển, cô mếu miệng, ô một tiếng, bật khóc nói: "Quản lý Tào! Anh cưới quản lý của chúng tôi đi! Chị ấy thật sự rất đáng thương, hôm nay chị ấy đi ra ngoài ăn cơm, khóc một buổi chiều, nói không ai thèm lấy mình, ngày ngày bị con gà mẹ chết tiệt Tào Ngọc Tinh mang theo ông chồng vừa lùn vừa xấu tới sỉ nhục. . . . . ."
"Này! !" Nhã Tuệ nghe Tiểu Nhu nói lung tung như vậy, lập tức vỗ vào bả vai của cô một cái, tức giận nói nhỏ: "Cô đừng nói linh tinh! Nhanh cúp điện thoại cho tôi!"
"Cô ấy không có nói linh tinh!" Trần Mạn Hồng ngồi ở trong tắc xi chật hẹp, kéo một cái áo long hôm nay tốn hơn ba ngàn đồng mua về, lau nước mũi và nước mắt, đau lòng khổ sở khóc nói: "Tôi bị con tiện nhân Tào Ngọc Tinh kia sỉ nhục hết lần này tới lần khác! Tôi không cam lòng! Rốt cuộc tôi có gì không tốt? Tôi có vóc người, tôi có khuôn mặt xinh đẹp, mẹ tôi cũng nói tương lai của tôi nhất định có thể gả cho người có tiền, nói tính tình của tôi rất tốt. . . . . . Ụa. . . . . ."
Cô không nói nữa, mình cũng không nhịn được úp sấp bên cửa sổ, hướng về phía đường cái gần núi không ngừng nôn mửa. . . . . .
"A . . . . . ." Nhã Tuệ thật sự không chịu nổi, vỗ sau lưng của Trần Mạn Hồng, không chịu nổi nói: "Không có đàn ông, thật sự đáng sợ như vậy sao? Tôi cũng phải nhanh chóng tìm người gả đi!"
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Đúng vậy! ! Nhất định phải nhanh chóng tìm người gả đi, năm nay cô cũng hai mươi sáu tuổi rồi !"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
PoetryTác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật chính kể từ khi được anh nhận vào làm trợ lý của mình. Anh là một tổng giám đốc đẹp trai, đào hoa nhưng bản tính...