Chương 227: Cô Ấy Còn Hung Ác Hơn Tôi

59 0 0
                                    

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẻ mặt như tráng sĩ một đi không trở về, đi tới trước mặt của Khúc Uyển Đình, có chút bất đắc dĩ nhìn dáng người cô tao nhã, nhẹ nhàng nói: “Khúc tiểu thư. . . . . . Tôi tới rồi. . . . . .”

Khúc Uyển Đình sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không cam lòng, sợ sệt khó chịu, cô đột nhiên khẽ mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh yên lặng ngồi ở đối diện với cô, thân thể có chút nhẹ nhàng, hư mềm không còn hơi sức, dù sao cũng không muốn mang giày cao gót và mặc váy xương cá siết eo nữa.

Khúc Uyển Đình nhìn vẻ mặt cô, nở nụ cười, thả tách cà phê xuống, nói: “Phía sau mỗi thành công, đều là buồn bực và tịch mịch, loại tâm lý không chờ mong cũng tốt, làm cho bản thân cô trong sáng hơn. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khúc Uyển Đình cầm thực đơn trong tay, tự mình đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Đói bụng không! Bị cô giày vò, cũng đã mười giờ trưa rồi, nên ăn bữa trưa, chọn một vài món ăn đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô nói: “Cô để cho tôi ăn cái gì? Tôi không cần mặc váy siết eo nữa hả ?”

Khúc Uyển Đình cười, nhìn cô nói: “Cô cho rằng mỗi ngày cô đều phải mang giày cao gót và mặc váy siết eo? Tôi không có rỗi rãnh. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động nhìn Khúc Uyển Đình, vui vẻ muốn khóc, mới phát hiện sau khi trải qua khó khăn, hạnh phúc đơn giản như vậy, cô bật cười hỏi: “Vậy hôm nay học cái gì?”

“Hôm nay học ăn cơm. . . . . .” Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.

Quả thật Đường Khả Hinh không thể tin được, ngày hôm qua vẫn còn ở trong Địa ngục, hôm nay liền lên thiên đường, cô không tin vào lỗ tai mình nữa, hỏi lại: “Cô nói cái gì? Cô nói hôm nay chúng ta học ăn cơm có đúng không?”

“Lỗ tai cô không có điếc. . . . . .” Khúc Uyển Đình bất đắc dĩ nhìn người này, nói: “Gọi thức ăn đi. . . . . .”

“Hắc…!” Đường Khả Hinh thật muốn khóc, hơi nghẹn ngào, lại ngẩng đầu nhìn Khúc Uyển Đình cười nói: “Ăn cái gì cũng được sao?”

“Ừ. . . . . . Tổng Giám đốc Trang nói, hôm nay cô chịu uất ức, tùy tiện chọn. . . . . . Anh ấy ký hóa đơn”. Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh hung hăng suy nghĩ đến Trang Hạo Nhiên, lại có chút cảm động nói: “Vậy tôi chọn nhé, tôi . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn bò bít tết Texas, trứng cá muối hoàng kim, còn có đầu vịt rang muối . . . . . .”

Cô phát điên chọn món.

Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn bộ dáng kích động vui vẻ của Đường Khả Hinh, cũng không nhịn được bật cười.

“Tôi còn muốn ăn món “Ốc tháp phòng” mới nhất do Quách sư phụ làm, tôi vẫn muốn nếm thử mùi vị đó một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Khúc Uyển Đình cười đến thấy răng không thấy mắt.

Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám ĐốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ