Ba giờ sau, cuộc họp kết thúc, tâm trạng của Trang Hạo Nhiên lộ rõ không tốt, trực tiếp đứng dậy nói một câu, mọi người cực khổ, liền lạnh lùng đi ra phòng họp, cửa ầm ầm mở ra. . . . . .
Đường Khả Hinh ngã ngồi bên cạnh cửa, đang yên lặng rơi lệ, nghe được tiếng cửa mở ra, cô lập tức căng thẳng đứng lên.
Trang Hạo Nhiên đi ra phòng cuộc họp, mới vừa muốn trở về phòng làm việc, lại nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Khả Hinh, mắt to đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu đi tới, đang muốn vội vàng gọi mình, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắc, xoay người đi khỏi, bốn người Lâm Sở Nhai kinh ngạc nhìn thấy như thế, lại không dám nói cái gì, chỉ im lặng bước theo Trang Hạo Nhiên đi khỏi.
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, thật nhanh nhào tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, bước tới hơn anh một bước, xoay người im lặng đáng thương nhìn về phía anh.
“Cô còn ở chỗ này làm gì? Cô đã không còn là một thành viên của Hoàn Cầu!” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói xong, lại nhanh chóng bước đi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, biết anh không thích nhân viên của mình luống cuống ở nơi không thích hợp, cô lập tức lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lúc nảy tôi có lỗi khi xông vào phòng họp, thật xin lỗi, quấy rầy anh họp.”
Trang Hạo Nhiên vẫn lạnh lùng vô tình bước nhanh đi về phía trước.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ ngây ngốc rất đau buồn đi theo sát ở phía sau anh, nghẹn ngào nói: “Bây giờ anh muốn về phòng làm việc sao? Tôi . . . . . Tôi pha trà cho anh !”
Trang Hạo Nhiên đi tới thang máy, xoay người, vẻ mặt nguội lạnh, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, nói: “Bây giờ cô đã không phải là thư ký của tôi nữa, cô không cần pha trà cho tôi, bây giờ cô cần phải làm chính là đi ra ngoài! ! Đi khỏi công ty của tôi! Chỗ này của tôi không hoan nghênh cô !”
Đường Khả Hinh chỉ ngơ ngác rơi lệ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không muốn nhìn lại cô, mà xoay người trực tiếp đi vào thang máy, hôm nay bốn người Lâm Sở Nhai có chút hoảng sợ, tất cả đều không dám lên tiếng, im lặng đi vào thang máy.
Trang Hạo Nhiên tức giận đè mạnh xuống nút đóng cửa! !
Nước mắt Đường Khả Hinh tuôn như suối nhìn về phía anh.
Cửa thang máy ầm ầm đóng lại.
Bọn Lâm Sở Nhai mới vừa muốn thở một cái, lại thấy trong khe hở thang máy cắm vào vài ngón tay, bọn họ ngẩn ngơ. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn khổ sở dùng hai tay chống mở thang máy, rơi lệ đi vào, ngẩng đầu lên, nước mắt từng viên lăn xuống nhìn Trang Hạo Nhiên.
Toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty đứng ở ngoài cửa, rối rít tò mò nhìn cảnh tượng này.
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên bật khóc nói: “Tối ngày hôm qua, ba giờ sáng, sau cơn bão táp, tôi không có ngủ, tôi đặc biệt thức dậy thu thập cái bình này. . . . . .”
Cô nói hết lời, liền từ áo ghi lê của mình run rẩy móc ra một cái bình lớn bằng ngón cái, giơ ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nước mắt nhỏ xuống, không nhịn được khóc thành tiếng nói: “Đây là mùi vị sau bão táp anh muốn. . . . . . Tôi tìm được rồi. . . . . . có mùi tanh bùn đất và mùi Bạc Hà, nếu như bão táp đi qua hai giờ, không khí sẽ có mùi rể cây Bạch Hoa vị chát chát. . . . . .”
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
PoesíaTác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật chính kể từ khi được anh nhận vào làm trợ lý của mình. Anh là một tổng giám đốc đẹp trai, đào hoa nhưng bản tính...