Đêm nay mưa to tầm tả, vẫn không rửa sạch được bóng tối của thế giới này, bình minh vẫn còn ở đầu kia thế giới.
Ánh đèn ‘phòng tổng thống’ chợt sáng lên.
Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu xanh dương, quần thường màu trắng, ôm Khả Hinh mới vừa tắm rửa xong, người mặc áo ngủ trắng như tuyết, tóc vẫn còn ướt đẫm, từng bước từng bước đi về phía phòng ngủ của mình ở lầu hai.
Toàn bộ không gian rất yên tĩnh.
Trang Hạo Nhiên thỉnh thoảng cúi xuống, nhìn Khả Hinh ở trong ngực giống như chết, mặt tựa vào trên ngực của mình, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rời rạc nhìn về phía trước, sinh mạng như bị rút hết hơi thở, còn dựa vào cái gì để sống? Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, có chút chua xót vẫn đang lan rộng trong thế giới của mình, mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh im lặng không lên tiếng, ôm cô đi lên lầu hai, đi tới bên giường, thật cẩn thận đặt cô ở trên giường, dịu dàng kéo nhẹ tấm chăn màu trắng tinh, đắp lên trên thân thể vẫn lạnh lẽo của cô, mới thả tay, nhìn cô.
Cô giống như ngủ thiếp đi, cuộn thân thể giống như mèo, tóc ngắn buông xuống, rũ xuống má trái.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một lúc lâu, mới dịu dàng nói: “Tôi nấu chút nước gừng cho cô.”
Anh muốn đứng lên. . . . . .
Một bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh, thò ra trong chăn trắng tinh, nắm nhẹ cổ tay của anh.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhắm mắt, cánh mũi đỏ bừng, nước mắt di động, nhẹ tràn ra, nhưng vẫn nắm cổ tay của anh, đó là một loại sợ hãi thật sâu.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ trở tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, tựa vào trước giường, nhìn về phía trước, không lên tiếng nữa.
Đường Khả Hinh dường như cảm thấy Trang Hạo Nhiên làm bạn, trong lòng chậm rãi buông lỏng, bởi vì quá mức mệt mỏi, ngủ thật say.
Đây giống như là sự ăn ý giữa kiếp trước kiếp này, bọn họ tựa vào cùng nhau, nhắm mắt lại, trong một đêm bi thương, lắng nghe tiếng mưa bão ào ạt.
Nửa đêm.
Người trên giường nệm, bởi vì mắc mưa lớn, quả nhiên phát sốt lên, thân thể của cô bắt đầu ở khó chịu run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sốt cao quá độ mà trở nên ửng hồng, mở đôi môi mềm, giống như tơ, lấy một chút hơi cuối cùng gọi nhỏ: “Cha. . . . . .”
Một tiếng gọi này vang lên ở trong phòng yên tĩnh.
Ngay sau đó Trang Hạo Nhiên ngồi dậy, căng thẳng nặng nề nhìn Khả Hinh ôm lấy chăn bông vừa dầy vừa nặng ở bên cạnh, thân thể hơi co quắp, trên trán, trên mặt, cổ, khắp người đều là mồ hôi, đôi tay nắm chặt một đoạn chăn, run rẩy nghẹn ngào gọi nhỏ: “Cha. . . . . . Cha. . . . . . Con nhớ cha. . . . . . Con nhớ cha. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, rất kinh nghiệm vươn tay dò nhiệt độ cơ thể cô, phát hiện trước trán nóng lợi hại, anh buông tay ra, lập tức đứng lên đi vào phòng tắm, cầm khăn lông, nhúng nước nóng, vắt khô, lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán cô, lập tức nhấn điện thoại, trực tiếp gọi Tiêu Đồng nói: “Khả Hinh bị sốt! Trước đó bị viêm phổi mới vừa hết, lập tức thông báo cho bác sĩ tới xem một chút!”
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
PoetryTác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật chính kể từ khi được anh nhận vào làm trợ lý của mình. Anh là một tổng giám đốc đẹp trai, đào hoa nhưng bản tính...