Buổi trưa cũng đến nhanh, ăn xong đồ ăn Trung Quốc, sau đó Nhã Tuệ phải đến Câu lạc bộ phụ giúp một tay, cô có vẻ không yên, thỉnh thoảng nhắc cổ tay nhìn đồng hồ.
Kỳ Gia Minh căn dặn Phó quản lý mới tới, chắc chắn vào giờ nghỉ trưa, hệ thống sẽ ra món ăn mới, bởi vì tháng này báo nhiệm vụ hơi nặng nề, anh vừa nhấn mạnh một món ăn nào đó, vừa nhìn Nhã Tuệ đứng ở trước phòng ăn biển nhìn sản phẩm bày trên kệ thủy tinh, có chút không yên, lại thở một hơi, nhìn cổ tay, anh mỉm cười, liền để tài liệu xuống, đi về phía Nhã Tuệ cười nói: "Có phải cô đang vội hay không? Nếu như đang vội, cô có thể đi trước, không có chuyện gì."
"Không có. . . . . . Không có đâu. . . . . ." Mặt Lưu Nhã Tuệ hơi hồng, thả cổ tay xuống.
"Được rồi, được rồi, có chuyện gì phải làm thì đi làm nhanh đi, đừng nhàm chán ở chỗ này!" Kỳ Gia Minh cười hết sức thoải mái, nói: "Cô đã vượt qua thời gian kiểm tra, cô chắc chắn là quản lý rồi, chúng ta đều giống nhau, hiện tại chúng tôi cũng không dám thất lễ với cô."
"Ôi chao, quản lý!" Nhã Tuệ có chút mềm mỏng nhìn về phía Kỳ Gia Minh, bật cười.
"Mau đi đi!" Kỳ Gia Minh rất sảng khoái vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Buổi chiều phải đi trợ giúp Câu lạc bộ, nhất định rất mệt mỏi. Hiện tại thả lỏng một chút cũng tốt."
"Vâng." Nhã Tuệ nghe vậy, chỉ đành phải mỉm cười đáp lại, sau đó sẽ hơi căng thẳng thở một hơi, liền xoay người đi khỏi, trong lòng cũng không biết đang căng thẳng cái gì, cảm thấy lần đầu tiên làm chuyện loại này, đầu ngón tay hơi run, cứ có cảm giác quá lúng túng, nhưng dù sao cũng là con gái, ôm một chút ảo tưởng đi vào tòa nhà nhân viên, thay lại váy màu trắng của mình, còn có áo khoác màu xanh dương nhạt, buộc đầu tóc nhẹ nhàng, đơn giản xinh đẹp, nhưng tràn đầy suy tư, thật căng thẳng đi ra tòa nhà nhân viên, đi về phía đại sảnh Khách sạn Á Châu, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn tất cả lãnh đạo cấp cao cùng bọn Đông Anh đi ra ngoài, cô lập tức đứng ở một bên, rất cung kính cúi đầu, dịu dàng chào: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, nhớ tới câu cao phú suất, trong lòng không biết vì sao lại buồn cười, lên tiếng trả lời, liền đi về phía trước.
Dường như Nhã Tuệ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nhạo mình, liền ngẩng đầu lên nhìn anh đã xoay người đi khỏi, bóng lưng vừa đen lại lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt của cô lập tức không tốt, hừ một tiếng, liền xoay người, đi qua đại sảnh náo nhiệt buổi trưa, thỉnh thoảng đụng phải khách mình quen thuộc, càng thêm khom lưng chào hỏi, mỉm cười tạm biệt khách, rốt cuộc nhìn thấy một phòng cà phê trang nhã ở đầu kia khách sạn, mặt của cô lập tức đỏ lên, mười con ngón tay hận không được xoắn vào nhau, trái tim đập thình thịch, lo lắng đến cả người rịn mồ hôi lạnh, thậm chí não bộ của cô càng lúc càng thiếu dưỡng khí, cô thở dài một hơi, cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa dựa theo lời như Khả Hinh nói, chỉ định bàn số 12 gần cửa sổ trong phòng cà phê trang nhã, có một người đàn ông ngồi trước bàn để một đóa hoa hồng rực rỡ, cô tò mò đi về phía trước, quả nhiên xa xa nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thường nhưng nhìn hết sức tao nhã, cầm tờ báo xem, thoảng ra một mùi nước hoa đàn ông dễ ngửi. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
PoesíaTác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật chính kể từ khi được anh nhận vào làm trợ lý của mình. Anh là một tổng giám đốc đẹp trai, đào hoa nhưng bản tính...