"Điện thoại. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, yên lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày, xẹt qua một chút nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, dừng lại một chút, mới cầm điện thoại di động lên, ngạc nhiên ngồi thẳng người, đáp: “Ai đấy?”
Đối phương truyền đến một âm thanh run rẩy mãnh liệt. Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn số gọi điện tới, là một số điện thoại lạ hoắc, anh lại trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”
Một không gian khách sảnh nho nhỏ xa hoa, truyền đến một âm thanh run rẩy mãnh liệt, có một thân thể nho nhỏ, núp ở dưới cái bàn tròn nhỏ bên cạnh bụi cây vạn tuế, hai tay nắm điện thoại di động, liều mạng run rẩy, nhưng bởi vì nghe được bên trong phòng phía sau lưng, truyền đến một tiếng kêu kịch liệt thảm thiết: đừng, em cầu xin anh, Vĩ Nghiệp, em cầu xin anh, em hứa với anh, em không dám nữa, em thật sự phát sinh bất cứ quan hệ nào với anh ấy, Vĩ Nghiệp không nên như vậy. . . . . . A . . . . . ..
Một tiếng thét chói tai đáng sợ truyền đến, kinh khủng truyền đến, cả người Tiểu Ninh mãnh liệt run lên một cái, lại dũng cảm chịu đựng, nước mắt và mồ hôi cùng nhau chảy, nắm điện thoại di động, nghe được tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, cô cảm thấy kinh khủng lại cầu cứu kêu khóc lên: “Tưởng Tiên Sinh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động, hai mắt khẽ ngưng tụ, ngạc nhiên kêu nhỏ: “Tiểu Ninh? Xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt nặng nề của Tưởng Thiên Lỗi, mình cũng dần dần kéo quần áo, có chút quan tâm ngồi dậy, suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì?
“Không muốn . . . . . . Không muốn . . . . . .. . . . . . ai cứu tôi . . . . . . đừng tới, đừng tới! !” Tiếng của Như Mạt trong phòng truyền ra.
Tiểu Ninh hoảng sợ đến cảm thấy run rẩy bật khóc, gọi: “Thật xin lỗi, Tưởng Tiên Sinh, tôi biết rõ không nên quấy rầy ngài, tôi hỏi Thư kí Lưu, mới biết điện thoại của Đường tiểu thư, nhưng chuyện quá gấp gáp.”
"Nói điểm chính!” Tưởng Thiên Lỗi đè xuống cảm xúc lạnh lùng nói.
“Thân thể tiểu thư của tôi không xong, cảm xúc cũng rất không tốt, tôi cầu xin ngài nói chuyện với cô ấy, tôi cầu xin ngài. . . . . .” Tiểu Ninh mới vừa nhìn thấy Tần Vĩ Nghiệp dẫn mấy đàn ông đi vào, sau đó khóa cửa lại, cô và Như Mạt chị em tình thâm, giống như biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự bị dồn ép bất đắc dĩ, cả gan gọi điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, bất đắc dĩ không người nào nghe. . . . . .
". . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, không lên tiếng, nhìn Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng căng thẳng nhìn anh, giống như ý thức được xảy ra chuyện gì, liền gật gật đầu nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, giải quyết trước?”
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô một cái, liền chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, liền có chút căng thẳng đáp: “Vậy để cho Như Mạt nghe điện thoại.”
Tiểu Ninh vừa nghe Tưởng Thiên Lỗi đồng ý, liền gạt lệ run rẩy nhào tới, cầm điện thoại di động, liều mạng vỗ vào cửa, kêu to: “Phu nhân. . . . . . điện thoại của Tưởng Tiên Sinh, cô mở cửa ra! ! điện thoại của Tưởng Tiên Sinh, nhanh lên một chút! !”
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tranh Đấu 2: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
PoetryTác giả:Hàn Trinh Trinh Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc là một câu chuyện tình bi kịch của nữ nhân vật chính kể từ khi được anh nhận vào làm trợ lý của mình. Anh là một tổng giám đốc đẹp trai, đào hoa nhưng bản tính...