Kim Mẫn Khuê nhận được lời khẳng định này, cổ họng nghẹn cứng, hít thở đều cảm thấy khó khăn.
A, quả nhiên là có mà.
Vũ Nhi của hắn rất giỏi về lễ nghi cung đình, nếu có ai đó nói y không phải con cái nhà quý tộc, hắn chắc chắn sẽ xử họ thật mạnh tay. Mà hắn biết rõ, con cái nhà quý tộc so với nhà thường dân, thông thường được định hôn từ rất sớm, cho nên, đối tượng cũ bên kia, cũng là được định hôn sao?
_ Vì sao lại không thể đến được với nhau?
Liễu phi rơi vào trong trầm mặc, y cúi đầu, cắn môi không nói. Hành động này làm Minh Đế ghen điên lên, hắn cho rằng vì y chưa quên được tình cũ, cho nên nói về người ta mới ngập ngừng như thế.
_ Trẫm không để bụng đâu, nếu mà Vũ Nhi còn chưa hết thương....
_ Hắn....thay lòng rồi.
Hắn bàng hoàng nhìn y, mà Vũ Nhi, dùng đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng trần thuật.
_ Bệ hạ, hắn đã thay lòng.
Y sà vào lòng hắn, len lén giấu đi nước mắt nóng hổi lại thê lương.
_ Vi thần gặp hắn khi mới sáu tuổi, vì một lời hứa thành hôn, mà chờ đợi thật lâu, chối từ tất cả hôn sự khác, trải qua bao nhiêu cay đắng, một mình vượt trăm núi nghìn sông, đem bản thân đến tự gả cho hắn. Vậy mà hắn dám thay lòng, bệ hạ, hắn đã không còn yêu Vũ Nhi nữa. Phải làm sao bây giờ, bệ hạ ơi, vi thần nên làm thế nào đây? Có phải vì Vũ Nhi lớn lên không còn xinh xắn giống như lúc nhỏ nữa, cho nên hắn hết yêu thần rồi, là lỗi của Vũ Nhi, phải không ạ?
Cảm giác nhìn người mình thương ở trong ngực mình khóc lóc vì gã nam nhân khác, bấy giờ Kim Mẫn Khuê mới hiểu được, thực sự đau đớn quá. Hắn làm sao có thể chịu nổi thê tử của mình tơ tưởng đến ai khác, hắn sẽ ghen điên lên, sẽ không màng đến luân thường đạo lý, nhưng đó là Vũ Nhi mà. Đó là Vũ Nhi ngọt ngào trân quý nhất của hắn, hắn nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay hết mực, cho nên hắn không giận nổi, hắn chỉ muốn có mình Vũ Nhi mà thôi.
_ Không đâu, đó là do trẫm đấy.
_ Dạ?
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc y.
_ Hôn phu cũ của ngươi, trẫm đã nói với hắn là trẫm muốn có được Vũ Nhi. Trẫm muốn ngươi luôn ở bên trẫm, muốn được thiếp đi khi nằm bên ngươi, muốn được tỉnh dậy với người đầu tiên ta thấy chính là Vũ Nhi. Không phải lỗi của ái phi đâu, đó là bởi vì trẫm si mê nụ cười của ngươi, trẫm yêu dáng vẻ khi ngươi múa kiếm, giương cung, khi ngươi ngồi vẽ tranh hay là chuyên chú thêu cho trẫm một chiếc áo mới. Vì trẫm yêu ngươi quá, nên đã bảo hắn ta đem Vũ Nhi tới cho trẫm đấy. Nào, trẫm nói thật, không tin trẫm ân chuẩn cho ngươi đi hỏi hắn đấy, hỏi thử là biết liền mà.
Điền Vân Vũ bị mấy lời an ủi trẻ con này của Minh Đế chọc cho vừa cười vừa khóc, nước mắt nước mũi lem nhem lau mãi không sạch. Y nhõng nhẽo chen vào lòng hắn ngồi trong đó, càu nhàu bệ hạ chỉ biết ghẹo vi thần thôi à, xấu lắm. Y biết mình cần phải buông xuống, nhưng ở trước mặt bệ hạ, chấp niệm này của y, tuyệt đối không thể bỏ. Vì mấy lời đường mật, lòng chiếm hữu của Điền Vân Vũ lại sục sôi. Bệ hạ là của y, vĩnh viễn là của y, nếu có bất cứ kẻ nào coi thường điều đó, y sẽ giết hết bọn họ, để bệ hạ mãi mãi không xa rời y nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN] Công tử cầu thân
Fiksi PenggemarAuthor: Mochie Tittle: Công tử cầu thân Pairing: CheolHan, Meanie, JunHao, SeokBoo, HoZi, SEVENTEEN Rating: M Category: Cổ trang, cung đình, ngược. Disclaimer: Các nhân vật trong truyện không thuộc về author và fic viết không vì lợi nhuận. Xin đừng...