Ngữ Kỳ không quá quen thuộc đường đi lối lại trong thành phố này, phải mất một lúc lâu mới tìm được nơi hắn nói, lái xe dọc theo bờ sông từ từ tìm kiếm, rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở một đoạn lan can.
Khi ra ngoài hẳn là hắn đã thay đổi quần áo, giờ phút này trên người chỉ có một cái áo khoác màu đen dài, quần áo cắt may vừa khít làm tôn lên vòng eo nhỏ bé, bên trong là áo sơ mi kẻ cổ bẻ, trông rất đĩnh đạc.
Bóng đêm yên tĩnh lạnh lùng, ngọn đèn thưa thớt. Trên đường không có nhiều người đi lại, ngẫu nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua cuốn đống lá cây khô trên mặt đất bay lên. Dung Duệ một mình tựa vào lan can bên cạnh bờ sông, cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, bóng lưng cao gầy thoạt nhìn có chút cô đơn.
Sau khi tùy tiện tìm một chỗ dừng xe, Ngữ Kỳ quẹo vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua hai cốc cà phê nóng rồi thong thả bước đến chỗ hắn.
Chắc hắn đang ngẩn người, Ngữ Kỳ đứng bên cạnh mà hắn cũng không có phản ứng, vẫn lặng lẽ nhìn chăm chú vào mặt nước sông đen như mực trong đêm tối.
Thẳng đến khi nhiệt độ ấm áp từ thành cốc chạm vào mu bàn tay, Dung Duệ mới phục hồi tinh thần lại từ trong suy nghĩ, đờ đẫn một lúc mới tiếp nhận cà phê, "Cô đến rồi."
"Ừ." Ngữ Kỳ cũng vịn tay vào lan can nhìn về phía mặt sông, giả vờ không biết gì mở miệng, "Tại sao đột nhiên anh nghĩ thông suốt?"
Cô tưởng hắn sẽ nói ra chuyện đã bị đuổi việc, nhưng ai ngờ Dung Duệ không đi theo lối mòn thông thường.
"Có người đưa chi phiếu cho tôi, tôi nên nhận chứ không phải đẩy đi, huống chi người đưa chi phiếu là một cô gái xinh đẹp." Lúc hắn nói lời này thì nhìn thẳng vào mắt cô, làm cho người ta có cảm giác đó là tình cảm chân thành.
Ngữ Kỳ nghĩ một lúc thì hiểu rõ dụng ý hắn làm như vậy. Những người đàn ông làm nghề này đều dựa vào mị lực để kiếm tiền, nếu để khách hàng biết tin tức bản thân bị đuổi việc, chưa biết chừng sức hút sẽ giảm mạnh, lúc này đây hắn phải giấu diếm.
Dung Duệ ơi là Dung Duệ, quả nhiên thông minh cơ trí.
Cô cười rộ lên, đón nhận tầm mắt của hắn, "Chẳng nhẽ anh đang khen tôi xinh đẹp?"
"Đây là sự thật."
"Tướng tá anh cũng tuấn tú, phẩm chất không tầm thường."
"Cảm ơn lời khen."
Ngữ Kỳ đứng hóng gió với hắn một lúc rồi mở miệng, "Đêm nay anh chuyển đến chỗ tôi đi."
Dung Duệ ngẩn người, giải thích với cô, "Hợp đồng dài hạn là trong một khoảng thời gian tôi không tiếp xúc với các khách hàng khác, chỉ phục vụ một mình cô, nhưng không bao gồm —— "
"Chuyển qua đây đi." Ngữ Kỳ ngắt lời hắn, giọng điệu thản nhiên, "Giá anh tự định."
Dung Duệ im lặng mấy phút, "... Tôi cần thu dọn đồ đạc."
"Đêm nay cứ chuyển qua trước, ngày mai tôi đi thu dọn với anh."
Cuối cùng Dung Duệ thỏa hiệp, "Khách hàng là thượng đế."