Chương 100: Nhiệm vụ thứ nhất - Bản đồ tẩu thoát

330 27 0
                                    

Vương Nhất Bác có hơi chần chừ, nhìn đến cánh cửa khuất sau tấm rèm dày kia. Này, có phải quá mức tin người? Có khi nào, vừa đi vào liền có cảnh sát còng tay chờ sẵn, nói cái gì mà welcome to nhà tù, cái bẫy này có phải rất vui không?

Cũng không đúng, những người xung quanh hắn đều thấy rõ mồn một môi trường tiếp xúc, Vương Nhất Bác rất tự tin vào khả năng nhìn người của bản thân...

Hảo, hắn cũng muốn nhìn xem, hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

Khúc Vỹ quay lưng đi một mạch vào sau tấm rèm, Vương Nhất Bác nối gót theo sau, cái bộ dạng ung dung như ông chủ. Hắn bước qua cánh cửa, trước mắt liền tối đen như mực, khẽ cười cợt trong lòng. Bản thân lập tức cảm giác bị ép vào tường, một thứ sắc bén kề ngay cổ.

Chết mẹ. Vương Nhất Bác mím môi, ngăn tiếng cười phát ra khỏi cổ họng.

"Cảnh sát các người cũng thật lắm trò." Trong màn đêm, hắn mơ mồ thấy bóng dáng béo tròn của Khúc Vỹ đứng đối diện, giọng lão già đanh thép rõ rệt, "Nếu không phải ta đột nhiên nhớ ra năm đó hắn cũng dùng trò này, thì đã sớm trúng kế mà khai hết rồi."

Hắn, cũng, dùng trò này?

Vương Nhất Bác chau mày ngẫm nghĩ. Hắn cố gắng đưa cổ ra xa khỏi lưỡi dao, tay lần mò trong túi quần. Khúc Vỹ thấy hắn cử động, tưởng hắn định kháng cự, định muốn kết liễu kẻ này tại đây, nhưng ngay lúc ấy, lại nhìn được điện thoại Vương Nhất Bác đưa cho.

Khúc Vỹ nhìn bức ảnh trên màn hình, lập tức bỏ con dao xuống, lùi lại. Vương Nhất Bác cười cười, đưa điện thoại cho lão.

"Tôi không phải cảnh sát nha."

Khúc Vỹ cầm lấy, mang đến cái bàn trong góc, cái đèn dây tóc xa xưa treo trên trần được lão bật lên, sáng được một mảng. Vương Nhất Bác ngó ngàng một chút, để ý đến tấm rèm chắn trước mặt.

Che cái gì thế?

Lão béo kia chẳng biết kiểm kê cái gì, hết hí hoáy trên máy tính, lại thêm lục lọi trang sách, cuối cùng ngẩng đầu, ngoắc hắn lại.

"Cầm lấy." Lão béo trả lại điện thoại cho Vương Nhất Bác, rồi lại đưa con dao kia cho hắn. "Lấy máu xác minh, rạch sau vào."

Hắn khựng lại, đôi mắt nheo lại nhìn lão, giống hệt như định lấy máu lão chứ không phải của hắn. Khúc Vỹ ngược lại không sợ, dửng dưng cái mặt ú, nói.

"Đây đã là quy tắc từ cái hồi cha ông, không thể làm trái. Lạc Dương nơi này không giống với bất cứ nơi nào khác, thận trọng làm đầu. Bây giờ công nghệ phát triển, một kẻ đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng có thể thế chỗ kẻ khác. Chỉ có lấy máu mới có thể xác định, coi như là ký giấy chứng thực với Lạc Dương."

Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt sa sầm. Khúc Vỹ như quen rõ với dạng này, ngã người ra sau, chán nản nói:

"Đừng nói với ta, mi định lùi chân đấy? Mi có được kí hiệu này, chứng tỏ được bên trên dẫn dắt. Bây giờ mi ra ngoài, ta thật sự không chắc miệng mi sẽ im lặng."

Vương Nhất Bác liếc lão một cái, không chần chờ cầm dao rạch một đường trên đầu ngón tay, ấn lên tờ giấy Khúc Vỹ đưa ra.

[Bác Chiến] Mặt Trời Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ