THIÊN TỊNH SA
Chương 60: Bắc cực
Tháng tư cuối xuân, cỏ mọc én bay.
Sau khi tống biệt Ngự Phi Hồng, Mộ Tàn Thanh và Tiêu Ngạo Sênh cũng ngay hôm đó cáo biệt Hàn Phách thành. Bạch Thạch dẫn theo mấy vị đại yêu đích thân đưa bọn họ vượt qua Ngọc Long giang. Thời điểm sắp chia tay, Mộ Tàn Thanh cuối cùng không nhịn được, nhìn lại tòa thành cách một con sông xa xa kia, trong lòng bỗng dưng trống rỗng, một loại kích động khó giải thích được làm cho y muốn lưu lại, phảng phất một khi rời khỏi nơi này, sẽ mất đi thứ gì đó trọng yếu.
Bạch Thạch vừa vặn thấy ánh mắt y, nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân nếu yêu thích nơi đây, sao không ở thêm chút thời gian?"
Đạo ý chỉ kia của Yêu hoàng bị Mộ Tàn Thanh từ chối, dĩ nhiên Tô Ngu cũng sẽ không chiêu cáo trên dưới trong thành. Nhưng đám đại yêu này đã sống hơn mấy trăm năm cũng không thiếu nội tâm, dù cho cả hai yêu hồ đều không nhiều lời một câu, bọn họ cũng không khó phỏng đoán ra dự định phía sau; Khởi đầu quả thật có chút bất an, nhưng mà kết hợp với tình huống thực tế lại cân nhắc thêm việc giảm đi hơn nửa mâu thuẫn, quả thật không thể có chọn lựa tốt hơn; Không ngờ tới bọn hắn chuẩn bị tâm lý xong, đương sự trái lại rời đi.
Mộ Tàn Thanh phục hồi tinh thần, ánh mắt ở trên người Bạch Thạch dừng lại một chút. Đại yêu này trải qua trận chiến vừa rồi tăng thêm vẻ vững vàng, hiện giờ đã tiến hóa thân dê, biến thành nhân dạng hoàn chỉnh, cả người mặc võ phục đứng trước đám yêu, dọc theo đường đi cũng đều thay bọn họ tiếp lời hai người, vô hình trung hiển lộ vẻ nổi bật, càng gần với dáng dấp y gặp qua trong mơ, thận trọng đáng tin cậy.
"Lần này có việc trong người, tuy rằng lưu luyến nhưng không thể lưu lại, ngày sau nếu như có cơ hội, nhất định sẽ quay về Hàn Phách thành cùng chư vị nâng cốc nói chuyện vui vẻ." Mộ Tàn Thanh khách khí cùng hắn đối quyền, giả nghe không hiểu ẩn ý trong lời đối phương nói "Lần này Hàn Phách thành sau đại nạn trăm phế đãi hưng, chư vị sắp tới còn nhiều việc cần phải xử lý, chúng ta cũng không dám làm chậm trễ."
Đám đại yêu nghe y nói như vậy, trong lòng tiếc nuối, biết là không giữ được con hồ ly này, nhưng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cũng không biết tất cả những thần thái đó đều bị Bạch Thạch bất động thanh sắc thu vào trong mắt. Hắn hơi lắc đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, trái lại cũng không dây dưa thêm, xoay tay lấy ra hai bình rượu hoa mai đưa tới, nói: "Đã như vậy, chúng ta chỉ đưa tiễn đến đây. Rượu này tặng hai vị lên đường, sau này tu hành đường xa, vạn thỉnh bảo trọng."
Dứt lời, Bạch Thạch lại nhìn Mộ Tàn Thanh thêm một cái, trầm giọng nói: "Đợi năm nay thời điểm hoa mai nở rộ, đại nhân nếu có nhàn hạ không ngại đến đây thăm lại."
Mộ Tàn Thanh gật đầu, tiếp nhận bầu rượu cùng Tiêu Ngạo Sênh rời đi không quay đầu lại.
Gió thổi tan ấm áp còn lưu trên áo, cũng làm mơ hồ thân ảnh hai phía. Đợi đến lúc ra khỏi địa giới Hàn Phách thành, Tiêu Ngạo Sênh tháo nút đỏ của bầu rượu ra, uống một ngụm, cười nhìn Mộ Tàn Thanh nói: "Ngươi nói mình là hồ ly hoang dã, lại học được bản lĩnh quan trường giả vờ giả vịt này ở đâu? Ta cũng theo không kịp!"