Chương 02 - Tai họa

425 23 1
                                    


Chương 2: Tai hoạ

Phía sau Triều Khuyết thành có một ngọn núi lớn.

Ngọn núi này diện tích khá rộng, có sông và các thung lũng bao quanh. Năm xưa thời điểm khắp núi xanh tươi không biết đã nuôi sống bao nhiêu gia đình thợ săn tiều phu. Từ lúc đại hạn tới nay, dân chúng Triều Khuyết thành đều hướng lên núi đào nguồn nước tìm thức ăn, cơ hồ biến phía trước núi trở thành trơ trọi như lão nhân trọc đầu, chỉ dăm ba côn trùng cây cỏ còn ở dưới đất kéo dài hơi tàn.

Phía sau núi so với phía trước núi càng hiểm trở. Rất nhiều người đi vào tìm thức ăn, kết quả người sống đi ra rất ít, còn lại ngay cả xương vụn cũng làm mồi cho súc sinh.

Có người nói đó là do phía sau núi có quá nhiều cầm thú rắn rết cực kỳ đói khát, cũng có kẻ đồn đại trong đó ẩn giấu yêu quái ăn thịt người.

Yêu hồ vào phía sau núi, thân thể lập tức dài ra theo gió, nháy mắt đã từ hơn một thước đến cao cỡ một người lớn. Nó cúi đầu ngậm Bảo nhi quẳng lên trên, nam hài vững vàng rơi xuống lưng nó, ở trong khu rừng yên ắng đáng sợ chạy vút đi.

"Oa ....!"

Bảo nhi hưng phấn kêu to, nắm thật chặt hai nhúm lông ổn định thân thể. Tròng mắt đỏ đậm của Yêu hồ nhanh chóng quét qua, đột nhiên hướng một thân cây nhào tới: phía trên đó có một con rắn đang cuộn lại.

Chỉ chốc lát sau, Bảo nhi đã rửa sạch sẽ con rắn, dùng cây nhọn xuyên qua, mắt trông mong mà nhìn lại đây. Lỗ tai Yêu hồ rung rung, hướng đống củi vụn thở ra một hơi, hỏa diễm lập tức cháy bùng lên.

Mùi thịt rắn nướng thơm lừng dần dần tỏa ra. Bảo nhi lấy ngón tay ở trên thân rắn đo đo, miệng lẩm bẩm: "Ta ăn một nửa, lại cho nương một nửa... A, có một tiểu đệ đệ mới đến, vậy phần này ta phân cho nó một nửa!"

"Nó quá nhỏ, ăn không hết thịt." Dừng một chút, Yêu hồ lại nói "Mẹ ngươi cũng không ăn."

Bảo nhi gãi đầu một cái: "Nương không ăn không đói bụng sao?"

Yêu hồ không nói thêm nữa. Bảo nhi không thể làm gì khác hơn là lại lấy thịt rắn xuống, bỏ đi vài chỗ phân thành hai phần, sau đó mới bắt đầu ăn.

"Tiểu hài nhi, ngươi muốn rời khỏi nơi này không?" Yêu hồ nhìn nó ăn đến vui vẻ, đột nhiên mở miệng "Chỗ này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngay cả ngụm nước sạch cũng khó uống, ngươi vẫn còn nhỏ như thế, không muốn đi xem thế giới bên ngoài sao?"

"Hay quá!" Bảo nhi dĩ nhiên muốn sống qua ngày tốt hơn "Vậy chúng ta trở lại nói với nương một chút, ngày mai cùng đi đi!"

Yêu hồ nói: "Mẹ ngươi không đi được."

"Tại sao?"

Đối mắt với hài tử, Yêu hồ do dự chốc lát, rốt cuộc không giấu diếm nó: "Nàng rời khỏi tòa thành này sẽ biến mất."

Bảo nhi ngây ngốc nhìn y. Yêu hồ hỏi: "Bảo nhi, ngươi biết con người là cái gì không?"

Nó chớp chớp mắt, chần chờ gật gật đầu, lại nghe thấy Yêu hồ tiếp tục hỏi: "Con người có sinh lão bệnh tử. Như vậy người sau khi chết sẽ biến thành cái gì?"

Phá Trận đồ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ