336. Âm hồn không tan

134 8 0
                                    

Chuông điện thoại bất ngờ reo làm tôi hoảng hồn mãi mới ý thức lại được, không phải là bởi vì tôi nhát gan, chủ yếu là do chuông điện thoại di động lại cứ kêu văng vẳng bên tai, cả người cũng có chút giật mình.

Tại vì số máy vừa rồi là số máy lạ, tôi mới không vui nhíu mày lại, sau khi nhận nghe, tôi không lên tiếng, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc."Mạc Thất, là cô sao?"

Nghe thấy giọng nói của triệu Trương Hào, tôi có chút không phản ứng kịp, không thể ngờ rằng sẽ là anh ta! Cả người như run lên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, liên quan tới tất cả những chuyện cũ cũng là vì anh ta đột nhiên xuất hiện, tất cả trí nhớ của tôi như thủy triều xông lên, không cách nào ngăn nổi.

Có phải mọi người đều nghĩ tôi nên đi tìm Triệu Trương Hào , sau đó thông qua anh ta để tìm Trần Dương, hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện?

Vấn đề này tôi cũng từng nghĩ tới, liên quan đến Diệm Thiên Ngạo, liên quan tới đứa nhỏ, liên quan tới Chung Nhược Hi, có phải tôi nên biết rõ ràng mọi chuyện, không để lại tiếc nuối, nhưng tôi không hề, tôi không muốn biết bọn họ bây giờ như thế nào, càng không muốn biết tình hình của đứa bé, tôi tình nguyện tin tưởng nó còn sống, cũng không muốn nghe tin nó đã chết từ miệng người khác.

Cho nên, khi tôi nghe thấy giọng nói của Triệu Trương Hào , tôi liền cúp điện thoại. Ban đầu, tôi nghe theo lời của Thiên đế, để cho tên chết tiệt giết chết Nghiên Phi, coi như tôi dùng đời này để trả lại áy náy với Nghiên Phi!

Làm người quả thật không nên làm chuyện xấu, đời này chuyện mà tôi không nên làm nhất, chính là hy sinh một người phụ nữ vô tội, đổi lấy một người đàn ông không yêu thương gì mình, tôi quả thực là xui xẻo đáng đời , không nên trách người khác! Suy nghĩ rõ ràng rồi, cũng không cần dính dáng gì tới chuyện quá khứ nữa, cứ để cho tôi bình an mà sống nốt cuộc đời còn lại, tôi coi như cũng cám ơn trời đất.

Trương Hào cũng không gọi điện thoại tới nữa, ngược lại gửi cho tôi một tin nhắn rất dài. Anh ta nói anh ta được đi làm rồi, trở lại thành phố nhỏ nơi mình sinh ra mở một tiệm coi quẻ, cũng chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ muốn biết bây giờ tôi sống như thế nào, sau khi anh ta rời khỏi Trần Dương, đã đến thôn Hạ tìm tôi, số điện thoại chính là bà nội tôi nói cho anh ta.

Tôi nhìn đi nhìn lại nội dung bức thư, cuối cùng vẫn không nhịn được, gửi lại cho anh ta một tin nhắn, hỏi anh ta có biết tình hình liên quan đến Trần Dương hay không .

Trương Hào cũng không hề giấu giếm gì, mau chóng trả lời lại tôi, Trần Dương đã rửa tay gác kiếm không làm cái nghề đó nữa, bây giờ cùng sư nương sống cuộc sống của riêng mình cũng coi như tạm ổn.

Sư nương? Không phải là Chung Nhược Hi sao? Như vậy, cô ta thật sự sống lại!

Tôi cũng không nói thêm gì, chỉ nói sau này nếu có thời gian thì đến tìm anh ta chơi, nói thật, tôi cũng không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan tới Trần Dương và Chung Nhược Hi, tôi sợ tôi không nhịn được sẽ mang tất cả những đau khổ mà tôi phải chịu đổ lên đầu người phụ nữ kia, tôi biến thành như vậy đều do người phụ nữ đó ban tặng, cho nên tôi cũng không muốn nghe bất cứ điều gì về hai người bọn họ, càng không muốn gặp lại bọn họ.

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ